Nông Gia Lạc

Chương 27: Kết Bạn

Hắn cũng không rõ ràng lắm rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, dù sao thì sau khi mẹ hắn làm ầm ĩ một trận như vậy, trứng gà hình như có lớn hơn, số lượng trứng gà đẻ ra cũng nhiều hơn.
Cụ thể có phải vậy hay không hắn cũng không rõ lắm. Dù sao hiện tại trong nhà đều có thói quen nuôi gà vịt bằng phương pháp này của mẹ hắn, cũng đã quen với việc sản lượng trứng gà, trứng vịt trong nhà nhiều hơn hẳn so với những nhà bình thường khác.
Thiện Tuấn Hải trước giờ đều không quan tâm, nhưng hắn biết rõ, nếu đây thực sự là biện pháp làm cho sản lượng trứng gà trứng vịt gia tăng, thì tuyệt đối không thể để lộ ra bên ngoài. Cũng may, bình thường ở bên ngoài hắn mang tiếng ăn chơi lêu lổng, không lo làm việc, nên bây giờ hắn lộ ra vẻ nghi ngờ không chắc chắn, người trong thôn cũng không cảm thấy lạ.
“Nhưng chúng ta cũng nuôi kĩ lắm mà?”
Người thôn bên vẫn nghi ngờ, dù sao nhà nào cũng kiếm tiền từ vật nuôi, làm sao mà không kĩ lưỡng, cho dù mình có bị đói, cũng không dám để những bảo bối đó bị đói.
“Ta cũng không rõ lắm.” Thiện Tuấn Hải giả vờ hào phóng nói.
“Có thể thật sự là do nhà người ta cho ăn đồ tốt thôi.”
Một ông lão lớn tuổi dứt khoát nói, cảm thán trong lòng. Mọi người cũng ý thức được, Thiện gia dù sao cũng giàu có, có hơn hai mươi mẫu ruộng đất, so với những nhà ở nông thôn cũng được coi là giàu nhất.
Hơn hai mươi mẫu ruộng đất, sẽ có nhiều loại lương thực, gà vịt trong nhà người ta chỉ cần ăn những thứ đó cũng đủ để no căng bụng.
Không giống như bọn họ, không ít người còn phải thuê ruộng đất của những nhà giàu có trong thành, mỗi năm đóng xong tiền thuê, số lương thực còn lại cũng chỉ đủ cho một nhà sống, vất vả lắm mới dư lại một ít, để dành đến năm nào đó mà thu hoạch không tốt thì phải bù vào.
Sao Thiện Tuấn Hải này vận khí lại tốt như vậy, đầu thai vào Thiện gia, nếu mà đổi vào nhà khác, với cái tính ăn chơi lêu lổng của hắn, không phải đói chết thì cũng sẽ bị người trong nhà ghét bỏ.
Bị một đám người nhìn bằng ánh mắt ghen tị, hâm mộ lẫn thách thức, Thiện Tuấn Hải không có vẻ gì là khó chịu. Ai bảo đầu thai cũng là một loại bản lĩnh, có lẽ ông trời cũng cảm thấy hắn nên được hưởng phúc, chứ không sao lại cho hắn có cha mẹ tốt, sau cũng cho hắn một người vợ tốt, bây giờ lại vừa có con trai lẫn con gái, làng trên xóm dưới ai mà có phúc được như hắn, ra mà so kè với hắn này.
Trâu rống lên một tiếng khiến Thiện Tuấn Hải thu lại ánh mắt khoe khoang.
Tính toán một chút, hắn hạnh phúc như vậy nhưng cũng không nên khoe khoang, tránh làm cho người khác tự ti.
“Ai, kia không phải là Khôn tử sao? Khôn tử à? Khôn tử, Khôn tử?”
Ông chủ đánh xe trâu đột nhiên mở miệng gọi. Đằng trước có bóng của hai người, một cao, một thấp, đồng thời quay lại.
Thiện Tuấn Hải nhìn người đàn ông cao lớn thấy quen quen, đợi lúc đến gần một chút mới nhìn rõ, lập tức nhận ra đối phương là ai.
Nghiêm Khôn, thợ săn hàng đầu của đất Tam Thạch bên cạnh thôn Bình Liễu, mấy đời trong nhà đều sống bằng nghề săn thú, tuy nói là người đất Thạch Áo, nhưng vì ở ngay chân núi, nên ít qua lại với người trong thôn.
Thợ săn vốn là một nghề nguy hiểm. Trong núi, mãnh thú gì cũng có, một khi đã gặp, đàn ông trai tráng bình thường cũng không thể nào chống lại. Bởi vậy, tới thế hệ của Nghiêm Khôn, cũng chỉ có mình hắn là con trai, mà hắn thì vừa khéo, cũng chỉ có duy nhất một đứa con trai.
Vợ Nghiêm Khôn là cô nương thôn Bình Liễu, là mẹ của hắn dùng một tấm da chồn không tệ do cha hắn tích góp được để cưới về, cưới về không được bao lâu, Nghiêm lão thái thái đã hoàn thành tâm nguyện nên không chống đỡ nữa mà nhắm mắt xuôi tay.
Bi kịch luôn liên tiếp xảy ra, mùa đông năm kế tiếp, trong lúc Nghiêm Khôn lên núi săn thú, một con sói đói không tìm thấy thức ăn, đi lạc xuống chân núi, cắn chết vợ hắn. Đến khi Nghiêm Khôn trở về, chỉ kịp cứu đứa con được vợ bảo vệ trong ngực. Khi đó, Nghiêm Sơn Sinh, cũng chính là con trai Nghiêm Khôn mới vừa tròn một tuổi.
Khi mẹ đang mang thai hắn, bà hắn qua đời. Khi hắn một tuổi, mẹ hắn chết. Mấy người nhiều chuyện trong thôn đều nói bát tự của hắn không tốt, khắc chết người thân, chỉ còn lại một người thân duy nhất, Nghiêm Khôn trầm tĩnh, chọn lựa mang theo tất cả gia sản, đi khỏi đất Thạch Áo, lên trấn trên.
Nghe nói, hiện giờ hắn trở thành đồ tể, sở trường là về nông thôn thay người mổ heo, cũng thu mua mấy con heo nái đẻ tốt, ở trấn trên mở một sạp thịt heo. Bởi vì hắn mang con trai rời đi, nên mấy năm nay những lời đàm tiếu về Nghiêm Sơn Sinh cũng giảm bớt.
Cũng coi như là một người đàn ông có năng lực, có quyết đoán, Thiện Tuấn Hải tự nhận mình là một người đàn ông như vậy, nên cũng có vài phần tán thưởng đối với Nghiêm Khôn.
“Khôn tử, ngươi mang con vào thành à? Cho đứa nhỏ lên xe đi, dù sao cũng phải đi cả một quãng đường dài nữa, để cho đứa nhỏ khỏi bị mệt.”
Chủ nhân xe trâu dường như đối với Nghiêm Khôn rất ôn hòa, cũng không tin lời mấy bà già nhiều chuyện trong thôn, nói chuyện từ không thành có, bởi vậy thật lòng mà mời Nghiêm Khôn, để cho con của hắn lên xe.
Một vài người phụ nữ lớn tuổi có chút để ý chuyện này, nhưng nhìn gương mặt nhỏ có hơi trầm mặc của Nghiêm Sơn Sinh thì cũng không nói lời nào.
“Sơn Sinh, cảm ơn Ngưu thúc đi con.” Chủ xe trâu vừa lúc họ Ngưu, cái này đúng là duyên phận.
Nghiêm Sinh Sơn phản ứng hơi chậm, nhìn mắt cha, sau đó mới quay đầu về phía chủ nhân xe trâu, nói lời cảm ơn. Sau đó từ từ trèo lên trên xe, nhìn thấy trên xe có duy nhất một cậu bé cùng tuổi với mình, ánh mắt sáng lên.
Những lời đồn đại lúc trước đối với hắn không phải là không có ảnh hưởng. Mặc dù sau này hai cha con hắn chuyển lên trấn trên, nhưng hắn cũng không thể thoát khỏi cái danh hào sát tinh, chỉ là người trên trấn thì kín đáo hơn, với lại cha hắn còn sống rất tốt, nên cũng không ai nói lời thị phi trước mặt hắn.
Nhưng rõ ràng là những nhà kế bên với mấy đứa trẻ cùng tuổi đều không muốn chơi cùng với hắn, cái này cũng đủ để hiểu thái độ của họ.
Mặt khác, Nghiêm Sơn Sinh ngày càng thể hiện sự già trước tuổi, biểu hiện yên lặng, bình tĩnh, khác hoàn toàn so với mấy đứa trẻ bằng tuổi, nên hắn càng bị lũ trẻ bài xích.
Cho tới tận bây giờ, hắn vẫn không có một bằng hữu tốt để chơi cùng.
“Nhà ta có rất nhiều thịt heo.”
Cha nói, muốn làm quen với người bạn nhỏ thì phải khoe ra ưu điểm của mình, chỉ cần bạn nhỏ không có thì sẽ đồng ý chơi cùng với hắn.
Nghiêm Sơn Sinh suy nghĩ kĩ lưỡng, đây chắc là ưu điểm của hắn nhỉ?
“Nhà ta cũng có heo, còn có rất nhiều gà, vịt nữa.” Thiện Phúc Đức không chút nghĩ ngợi, liền nói.
“Sắp tới ta còn có đường khối, có gà quay, còn có thật nhiều điểm tâm ngon nữa.” Chờ tới huyện thành, hắn sẽ trèo ngay lên cây hái thức ăn ngon, nhìn bộ dạng ngây ngốc của đối phương, chờ khi hắn hái được những thứ kia, sẽ cất một phần đủ cho muội muội, một ít còn lại sẽ cho hắn ta.
“A.”
Ưu điểm duy nhất không được, Nghiêm Sơn Sinh ngây người, có chút uất ức. Cha hắn không có giết gà giết vịt, mà nhà bọn họ cũng không có nhiều đường khối với điểm tâm, bạn mới còn chưa kết giao, đã bay đi mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận