Nông Gia Lạc
Chương 204: Lần Đầu Va Chạm
Có đôi khi, Phúc Bảo cũng rất mâu thuẫn. Nếu lúc trước nàng không lựa chọn giúp đỡ Phù Tú Liên, có lẽ lúc này nương của nàng ấy cũng sẽ giúp nàng ấy sắp xếp hôn sự. Chỉ là, dựa theo tính cách của nương nàng ấy, chắc chắn chỉ có thể chọn cho nàng ấy một gia đình có lợi cho con trai, mặc kệ nam nhân kia đẹp hay xấu, mặc kệ hắn tay chân không lành lặn hay là trí lực thấp, lễ hỏi nhiều hay ít, chỉ cần phù hợp với tiêu chuẩn trong lòng bà ta đề ra. Lúc ấy, chưa chắc cuộc sống của Phù Tú Liên sẽ tốt hơn.
Hiện tại, nàng giúp Phù Tú Liên, cũng đồng thời khiến cho người nhà của nàng ấy luyến tiếc số tiền mà nàng ấy phụ giúp gia đình nếu bị gả ra ngoài, cũng bởi vì đó mà cố gắng kéo dài thời gian, khiến nàng ấy thành gái lỡ thì, khiến lựa chọn của nàng ấy đã ít lại ngày càng ít, tỷ lệ gả nhầm người xấu tự nhiên cũng lớn hơn.
Giống như lúc này vậy, rõ ràng những gì nàng có thể làm nàng đều đã làm, nhưng nhìn bộ dạng bạn tốt của mình ảm đạm, đáng thương, nàng vẫn không nhịn được mà chột dạ, luôn cảm thấy mình chưa làm hết khả năng.
“Gần đây, nương của ta đang vội vàng tìm một nàng dâu hợp ý cho ca ta, nên không có thời gian để suy nghĩ đến chuyện của ta.”
Phù Tú Liên thu hồi biểu tình ảm đạm, chân thành chúc phúc cho Phúc Bảo: “Phúc Bảo, chúc mừng ngươi.”
Nàng đã là người rất may mắn rồi, có thể là kiếp trước nàng không tích phúc, nên kiếp này không thể giống như Thiết Hoa với Phúc Bảo, gặp được người nhà yêu thương, nhưng có những bạn hữu luôn thực tâm giúp đỡ mình, Phù Tú Liên cảm thấy mình cũng nên hài lòng.
Hiện tại, nàng vẫn còn khoản tiền len lén tích góp, đến lúc gả chồng, dù cha mẹ nàng có gả nàng cho ai, thì nàng vẫn có thế sống tốt được.
Vốn dĩ là một việc vui vẻ, nhưng nghĩ tới cảnh ngộ của tỷ muội tốt, Ngưu Thiết Hoa và Phúc Bảo lại vui vẻ không nổi, cảm thấy trong lòng như bị một tảng đá lớn đè ép.
Các nàng hạnh phúc, còn Tú Liên thì sao?
“Rầm !”
Bởi vì uống quá nhiều trà, Phù Tú liên muốn ra phía sau đi nhà xí, mà từ phòng Phúc Bảo đến nhà xí cần phải đi qua một chỗ ngoặt, Phù Tú Liên đi hơi nhanh, lúc quẹo vào thì đụng phải một thiếu niên đang lén lút ghé sát vào cửa sổ nghe trộm.
“Ui !”
Mũi của Phù Tú Liên giống như va phải một tấm sắt, nàng đau tới mức chảy cả nước mắt, còn chưa kịp than đau đã bị người ta bịt kín miệng, kéo đi nơi khác.
Tưởng bà tử nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, không nhìn thấy gì hết, tưởng là tiếng kêu của chó hoang hay mèo hoang gì đó, không quan tâm nữa, lại đóng cửa sổ lại, tiếp tục nói chuyện với vợ chồng lão nhị.
“Phù gia muội muội, xin lỗi, xin lỗi.”
Thiện Phúc Tài liên tục chắp tay xin lỗi Phù Tú Liên vì hành động lỗ mãng vừa rồi.
Hắn chỉ muốn xem thử nãi cùng với cha mẹ hắn sẽ nói chuyện gì, không ngờ Phù Tú Liên lại cứ thế đâm vào hắn. Nhưng dù nói thế nào, thì cũng là hắn sai, đứng ở chỗ ngoặt đó, Phù Tú Liên không thể đoán biết được hắn đang đứng ở đó mà đi chậm lại.
Hơn nữa, hắn vì để đối phương không phát ra tiếng, đã bịt miệng tiểu cô nương nhà người ta, như vậy là sai lại càng thêm sai.
“Đây là dây buộc tóc ta mua lúc đi huyện thành lần trước, vốn dĩ định đưa cho Phúc bảo, bây giờ, cứ coi như là lễ vật bồi tội vậy.”
Thiện Phúc Tài nhìn Phù Tú Liên hốc mắt với chóp mũi đều đỏ bừng, thân thể gầy yếu giống như chỉ cần bẻ nhẹ là có thể gãy. Hắn liền nghĩ tới nương của hắn, nương của hắn cũng luôn như vậy, gầy gò, ốm yếu, quanh năm suốt tháng trưng ra một bộ dạng bị bắt nạt, ủy khuất. Điều này khiến cho Thiện Phúc Tài theo bản năng, luôn có cảm giác sợ hãi đối với những nữ nhân gầy yếu như vậy.
Cảm thấy cứ có một cảm giác kỳ quái khi ở cùng một chỗ với Phù Tú Liên, Thiện Phúc Tài thấy nàng không khóc, nhanh chóng đem dây buộc tóc đặt vào tay nàng rồi bỏ chạy thục mạng, không thèm đoái hoài tới chuyện nghe lén nữa.
Phù Tú Liên nhìn dây buộc tóc màu hồng nhạt trong tay, tim đập thình thịch. Từ lúc chào đời đến nay, đây là lần đầu tiên nàng được nhận quà từ một người khác phái. Vì vậy, trong lúc nhất thời, Phù Tú Liên đã quên đi chóp mũi đau đớn, tay chân nàng trở nên hoảng loạn, không biết nên nhận vật bồi tội khó giải quyết này thế nào.
“Tú Liên?”
Ngưu Thiết Hoa mải mê nói chuyện đến miệng đắng lưỡi khô, cũng không nhịn được mà uống quá nhiều trà, sau khi Phù Tú Liên ra ngoài không bao lâu, nàng cũng cảm thấy mắc tiểu, nên cũng đi ra ngoài. Lúc đến nơi, chỉ thấy mỗi bóng dáng Phù Tú Liên đang đứng một mình ngây ngốc, nàng thật tò mò, nàng ấy không đi nhà xí mà lại đứng đó làm gì?
Theo bản năng, Phù Tú Liên giấu sợi dây buộc tóc kia đi, dùng tay sửa lại phần tóc mai có chút tán loạn.
“Mới bị hạt cát bay vào mắt.” Đôi mắt nàng đỏ kè, nói như vậy cũng không khiến Ngưu Thiết Hoa phải hoài nghi.
“Bây giờ thì tốt rồi, mình cùng nhau đi nhà xí thôi.”
Sợ Ngưu Thiết Hoa dây dưa chuyện này, Phù Tú Liên liền kéo tay Ngưu Thiết Hoa đi về phía nhà xí.
Thiện Phúc Tài bên kia cảm thấy mình đã giải quyết xong Phù Tú Liên, mang theo cái đầu bốc nhiệt chạy ra khỏi nhà cũ Thiện gia, bị cơn gió lạnh thổi qua, cuối cùng cũng bình tĩnh lại một chút.
Hắn nghĩ, quả nhiên nữ nhân nhu nhược, yếu đối như nương hắn chính là một kẻ phiền phức, hắn không hy vọng nương tử tương lai của mình là một nữ nhân hở một tí lại khóc nhè.
Nghĩ tới cô nương Bạch gia kia vừa cứng cỏi lại kiên cường, Thiện Phúc Tài càng thêm quyết tâm phải nhờ nãi của hắn lo liệu bằng được mối hôn sự này, đồng thời, ném chuyện vừa phát sinh ra sau đầu.
Phù Tú Liên mang theo tâm sự từ Thiện gia ra về, trên đường đi, nàng miễn cưỡng đùa giỡn cùng Ngưu Thiết Hoa, về đến nhà, mới thu lại vẻ tươi cười ngụy trang.
“Hừ, suốt ngày chỉ biết chạy lung tung ở bên ngoài, cũng không nghĩ giúp ta làm chút ít việc nhà. Ta quả là không có số hưởng phúc, sinh một đứa con gái không giúp ích được gì.”
Phù nương tử nhìn thấy khuôn mặt gầy guộc của con gái mình, lập tức cảm thấy ủ rũ. Rốt cuộc nàng đã làm gì có lỗi với đứa con gái này chứ? Suốt ngày chỉ biết xụ mặt, là muốn trưng cái mặt này cho nàng xem sao? Chẳng có phép tắc gì cả.
“Người ta là có số hưởng phúc, cha mẹ, gia nãi đều có thể nhờ vả. Rồi sao? Ngươi cho rằng ngươi khom lưng đi theo nịnh bợ người ta, người ta sẽ cho ngươi thứ gì tốt đẹp hả? Ta nhổ vào! Càng có tiền thì càng keo kiệt. Ngươi nhìn ngươi xem, đã bao nhiêu tuổi rồi? Thiện Phúc Bảo kia quen biết nhiều thiếu gia nhà quan to, phú quý như thế, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới chuyện giới thiệu cho ngươi lấy một người?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận