Nông Gia Lạc
Chương 63: Không Cần Đi Học
Thiện Phúc Bảo thì thầm vào tai Thiện Phúc Tài như nói cái gì cơ mật lắm.
“Thật à.”
Thiện Phúc Tài lập tức sáng mắt, không cảm thấy đau lòng bàn tay nữa. Hắn cũng chỉ là một đứa nhỏ tám tuổi, ở cái tuổi đó, cho dù tủi thân thế nào thì chỉ cần có đồ ăn ngon là bù đắp được hết.
“Quỷ nhỏ!”
Thiện Phúc Đức chọc đầu muội muội, nhận chén chè lấy lòng thứ hai mà muội muội mang cho, nếm một miếng chè đậu xanh ngọt ngào, cũng không để trong lòng chuyện muội muội vừa mới thiên vị đường đệ nhị phòng kia.
“Cha, nương, con với muội muội lên núi nha.”
Thiện Phúc Đức có được hai ngày nghỉ hiếm hoi, nhưng không muốn tốn công phí sức ở nhà đọc sách, biết chữ suông.
Đối với chuyện đi học, hắn không kháng cự như đường đệ Phúc Tài, nhưng cũng không coi trọng giống đại đường ca Thiện Phúc Tông. Được về nhà, hắn vui vẻ đi tìm những người bạn lúc nhỏ, cùng nhau trèo đèo, lội suối, vui chơi.
Nhất là bây giờ muội muội đã lớn, không dễ dàng vấp ngã như lúc nhỏ, hắn càng không thể chờ nổi, muốn đem những thứ hắn cho là hay, là tốt, chỉ dạy cho muội muội bảo bối.
“Ừ, nhưng phải cẩn thận đó.”
Tưởng bà tử không an tâm giao cháu gái bảo bối cho một thằng nhóc choai choai như cháu trai trông nom. Nhưng ai bảo, trước giờ, bà đều không thể kháng cự lại mỗi khi cháu gái làm nũng, chỉ có thể nén lo lắng, để bọn nhỏ ra ngoài đi chơi.
Nhưng trước khi đi, bà phải dặn cháu trai ba điều không thể vi phạm, thứ nhất, không được đi vào núi.
Thôn Bình Liễu dựa vào núi Đại Thanh, chỉ có dưới chân núi là an toàn nhất, bởi vì nhiều người dân khai khẩn đất hoang để trồng các loại cây nông nghiệp, nên thường xuyên có người đi ra đi vào. Còn mãnh thú thì có thói quen sống trong núi sâu, bây giờ đang là giao mùa giữa mùa xuân với mùa hạ, trong núi có rất nhiều thức ăn, nên mãnh thú cũng sẽ không tự nhiên chạy xuống chân núi.
Thứ hai, không cho cháu trai dạy cháu gái trèo cây, bơi lội.
Chuyện hài! Cháu gái với cháu trai không giống nhau, tuy người trong thôn cũng không quá nghiêm khắc trong việc dạy con gái, nhưng dù sao, một đứa con gái mà lỗ mãng thì cũng chẳng hay ho gì.
Cuối cùng, Tưởng bà tử giới hạn thời gian cháu trai dắt cháu gái đi chơi, sau nửa canh giờ, hắn phải đưa muội muội về nhà. Thời gian bà đưa ra cũng vừa kịp lúc ăn điểm tâm, cháu gái đang ở tuổi ăn tuổi lớn, nếu con bé mà gầy ốm, bà không thể không trách mắng cháu trai.
“Con cũng đi nữa.”
Thiện Phúc Tài quơ tay, trong miệng vẫn còn ngậm một nửa cái bánh nướng áp chảo, chạy thật nhanh từ nhị phòng ra, Vương Xuân Hoa cũng không kịp đuổi theo.
Tưởng bà tử vừa nhìn đã nhận ra, trong tay cháu trai nhỏ đang cầm cái bánh nướng áp chảo mà mấy ngày trước đích thân bà làm, dùng lúa mì đầu vụ vừa thu hoạch được xay thành bột, vừa dẻo, vừa thơm, cả nhà ai cũng tấm tắc khen ngon.
Nếu bà nhớ không lầm, người phân chia bánh cho mọi người là bà, trong nhà, mỗi người nam nhân được ba cái bánh bự bằng bàn tay, nữ nhân thì ít hơn, mỗi người hai cái. Mà rõ ràng, cái bánh mà cháu trai nhỏ đang ăn chính là của Vương Xuân Hoa để dành.
Cũng may thời tiết lúc này không nóng lắm, bánh nướng áp chảo có thể để được khá lâu, cùng lắm là cứng hơn một tí, trái lại, lúc ăn sẽ có một mùi vị khác.
Đối với người con dâu này, điểm nào cũng khiến Tưởng bà tử không ưa, nhưng dù nói thế nào, cách nàng đối xử với con trai bảo bối thật không có gì để chê trách.
Vương Xuân Hoa đối diện với ánh mắt của mẹ chồng, thấy con trai đang ăn bánh nướng áp chảo, trong lòng có chút chột dạ. Nhưng giây tiếp theo nàng lại nghĩ, bánh này là của nàng để dành, không phải lấy của hai đứa con gái, nàng không cần phải chột dạ.
“Phúc Tài, con nên hiểu chuyện chút đi. Trước khi về nhà, còn không phải mới bị sư trưởng ở trường dạy bảo sao? Hai ngày này, con nên chăm chỉ đọc sách, tranh thủ để sư trưởng tha lỗi việc con ngủ trong giờ học mới đúng chứ.”
Vương Xuân Hoa thấy con trai dừng lại, vội chạy tới giữ chặt lấy hắn. Sau đó quay qua cười lấy lòng với Tưởng bà tử, cúi đầu khuyên giải con trai mình.
Học phí của trường học trên trấn không hề rẻ, hơn nữa lại phải mua lắt nhắt giấy bút này nọ, cũng tốn không ít tiền.
Cũng may, có một số ít sách nhập môn có thể dùng của đường ca để lại, nếu không, chỉ tính tiền mua sách thôi thì cũng phải hơn trăm quan tiền.
Mặc dù vậy, trong lòng Vương Xuân Hoa cũng hiểu rõ, từ lúc con trai sáu tuổi nhập học tới nay, số tiền phải chi cho việc học ít nhất cũng ba bốn mươi lượng bạc. Số tiền này cũng đủ để mua được mấy gian nhà không tồi ở nông thôn.
Một mặt thì nàng tiếc tiền, một mặt lại sợ không chi đủ tiền, sợ nhà mình dùng ít tiền chung thì sẽ làm lợi cho người khác. Hai loại cảm xúc rối rắm này giằng co qua lại, hành hạ nàng muốn kiệt sức.
Nàng cũng hiểu, con đường tốt nhất cho con trai chính là thi đậu tú tài, thi đậu cử nhân. Như vậy, cả đời sẽ không cần phải lo lắng kiếm tiền. Nếu về nhà làm nông như cha hắn, hay đi học một cái nghề gì đó, thì so với tiền đồ do đi học mang lại, chẳng phải cuộc đời hắn sẽ trở nên tầm thường hay sao? Tương lai, bị hai vị đường ca kia đạp dưới chân, chẳng phải chứng tỏ con trai nàng bất tài à?
Cái gì cũng không tốt, chỉ có đi học là tốt nhất. Vương Xuân Hoa tự nhủ, sở dĩ nàng bắt con trai phải đi học, cũng là vì nghĩ cho tương lai của nó.
“Nương, con sẽ không ngủ gật nữa đâu mà.”
Thiện Phúc Tài lắc tay mẫu thân, một phần vì nàng giữ chặt quá, không thể vùng ra được.
“Được rồi, làm gì có chuyện chỉ có học với học. Không thấy lão sư trong trường cho bọn nhỏ về nhà sao, chứng tỏ, các vị sư trưởng cũng muốn để mấy đứa nhỏ được nghỉ ngơi cho thoải mái.”
Tưởng bà tử thấy cháu trai với cháu gái nhìn mình với ánh mắt mong đợi, liền đứng ra nói chuyện thay cho cháu trai nhỏ.
“Còn nữa, nếu mà chỉ vì không đọc sách có hai ngày, mà không thể theo kịp tiến độ với những đứa nhỏ nhà khác, thì đừng có đi học nữa. Nhân lúc còn sớm, cảm thấy mình thích học nghề gì thì chuyển qua học luôn đi.”
Thiện Phúc Tài nghe nãi nãi nói, đôi mắt sáng lấp lánh. Hắn cũng muốn làm nông như cha mình, hơn trăm mẫu hắn chỉ cần mấy chục thôi, sau đó trên mỗi mẫu sẽ trồng những loại rau củ mà mình thích ăn, mỗi ngày sẽ được ăn một món, không trùng nhau. Cuộc sống như vậy tốt đẹp biết nhường nào.
Nhưng mà trong lòng hắn biết rõ, làm nông chắc chắn không nhẹ nhàng như hắn tưởng tượng, cứ nhìn bả vai với bàn tay có nhiều vết chai sần của cha hắn thì biết. Nhưng Thiện Phúc Tài lại thấy, dù khổ thế nào, dù mệt thế nào, thì so với việc học mấy cái chi, hồ, giả, dã kia vẫn dễ dàng hơn nhiều.
“Nương, người nói đúng.”
Vương Xuân Hoa nhếch miệng, buông lỏng tay đang giữ chặt con trai ra.
Nàng có thể làm gì bây giờ, không cho con trai đi chơi, e là mẹ chồng sẽ dùng việc không cho con trai đi học nữa ra đe dọa nàng.
Tên nhóc con tam phòng kia thật là, ỷ vào việc mình học tốt mà làm hư con trai nàng, rõ là đáng chết. Còn Phúc Bảo nữa, trước kia còn cảm thấy cháu gái nghe lời, hiểu chuyện, khiến người khác yêu thích, bây giờ coi bộ cũng đã bị cha mẹ chồng với hai vợ chồng tam phòng kia chiều hư rồi, một cô nương đang yên đang lành, không ở nhà phụ việc, cả ngày chỉ muốn đi chơi, như thế thì làm sao mà tìm được nhà chồng tốt chứ.
Mặc dù trong lòng không muốn, nhưng ngoài mặt vẫn miễn cưỡng mỉm cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận