Nông Gia Lạc
Chương 35: Sai Lầm Nối Tiếp Sai Lầm
Có điều bà thật không nghĩ tới, Vương Xuân Hoa dám đem tiền riêng về trợ cấp cho nhà mẹ đẻ, rõ ràng là bánh bao thịt đánh chó. Lúc đưa tiền, nàng có nghĩ tới hai con gái và con trai mình không?
“Lão nhị thật có bản lĩnh, cha nương vẫn còn ở nhà, thế mà đã bắt đầu tích góp tiền riêng.”
Thiện Tuấn Hà còn chưa biết nói gì thì Lữ Tú Cúc đã không nhịn được, giọng điệu chua ngoa, nói toẹt ra.
Với nàng, mình tích góp tiền riêng thì được nhưng nhị phòng và tam phòng thì không thể. Cái nhà này chưa có phân gia, tiền đều phải sung công, sau đó tiêu cho con trai nàng. Nếu nhị phòng và tam phòng tích góp tiền riêng, dã tâm ngày càng lớn, mưu toan tranh giành với đại phòng họ thì làm sao?
“Ngươi câm miệng cho ta! Nói chuyện mà không nghĩ tới mình. Đừng tưởng ta không biết, mỗi tháng lão đại ngoài tiền công thì còn có tiền thưởng, tất cả đều giao cho ngươi. Làm sao? Không muốn thấy lão nhị tích góp tiền riêng, thì đem tiền của đại phòng ngươi giao hết ra đây!”
Tưởng bà tử đang tức giận cũng không rảnh cho con dâu trưởng mặt mũi, hùng hổ mắng nàng một trận.
“Nương, con với Đại Sơn làm sao có thể cất tiền riêng.”
Lữ Tú Cúc hậm hực rụt cổ. Nàng thật sự không ngờ, rõ ràng chuyện vợ chồng nàng góp tiền bí mật như thế, mà mẹ chồng vẫn biết. Chẳng lẽ lúc nàng không có nhà, mẹ chồng lén đi vào phòng nàng?
Bởi vì chuyện này bị Tưởng bà tử nói thẳng, Lữ Tú Cúc không dám ầm ĩ nữa, nuốt cơn giận xuống.
“Đại Lang, con dắt đệ đệ với muội muội về phòng đi.”
Thấy mọi việc ngày càng rối rắm, Thiện lão gia cũng ý thức được tình huống hiện tại, để mấy đứa cháu ở đây không tiện, lập tức sai đại tôn tử dắt đường đệ, đường muội về phòng.
Thiện Phúc Tông gật đầu, bảo Mai Nương với Lan Nương đang hoảng loạn theo mình, sau đó duỗi tay về phía tam thẩm để bế tiểu đường muội về phòng.
“A a !”
Thiện Phúc Bảo còn muốn ở lại xem náo nhiệt, làm sao chịu về phòng, cánh tay bụ bẫm ôm chặt mẫu thân, không chịu buông tay.
“Được rồi, con dắt Mai Nương với Lan Nương về phòng đi.”
Cháu gái nhỏ còn chưa biết gì, Thiện lão gia cũng không lo nàng học theo những cái xấu nghe được, thấy bộ dáng khóc lóc đáng thương không muốn xa mẫu thân, cũng không nỡ để nàng bị bế đi.
“Mai Nương, Lan Nương ngoan, lần trước đại ca về vẫn chưa kể xong chuyện xưa, giờ vào phòng đại ca, đại ca kể tiếp cho nghe. Còn có bánh hoa quế, ngọt ngọt, mềm mềm, ăn rất ngon.”
Thiện Phúc Tông thấy không cần bế muội muội bụ bẫm, thở phào nhẹ nhõm, sau đó ngồi xổm xuống, ôn nhu trấn an hai muội muội khác đang sốt ruột.
Vừa nghe có chuyện thú vị, lại còn có bánh hoa quế thơm ngon, Lan Nương liền nín khóc, mỉm cười, ngoan ngoãn cầm tay đường ca, hối thúc hắn nhanh chạy về phòng.
Mai Nương tâm sự nặng nề, cúi đầu theo phía sau đại đường ca, ở chỗ rẽ còn lặng lẽ quay đầu nhìn mẫu thân đang quỳ giữa nhà chính, lòng chìm xuống đáy.
“Nương, tiền bạc đều đã cho hết. Người nói, trừ chuyện này, Xuân Hoa còn phạm sai lầm gì, trong lòng ta vẫn còn mơ hồ.”
Thiện Tuấn Hà cắn chặt răng, là nam nhân, hắn không thể nói chuyện vốn riêng của mình trước mặt đại tẩu và tam đệ muội.
“A, con còn bảo vệ cho nó?” Tưởng bà tử trước đây chỉ cảm thấy lão nhị quá khờ, hiện tại, nhìn qua, hắn không chỉ có khờ, còn có chút ngu ngốc, nữ nhân bên gối là người thế nào cũng không biết.
“Nó có bản lĩnh lớn lắm, dám mắng cháu gái Thiện gia ta là đồ đĩ, còn luôn miệng muốn bán các nàng, con hỏi nó thử, cái tật xấu này có phải học từ người thân Vương gia của nó hay không?”
Tưởng bà tử chống nạnh, nhìn con trai đang ngây ngốc, sững người, thở dốc.
“Huệ nương.” Thiện lão gia cau mày, gọi lão bà tử một tiếng.
Là chủ nhà, tuy chuyện này cũng khiến ông tức giận, nhưng ít ra, sắc mặt vẫn trầm ổn như thường, khiến người khác không nhìn ra vui giận.
Nhưng trầm mặc như thế, lại giống như núi lửa sắp phun trào, loại này càng khiến Vương Xuân Hoa thêm kinh hãi.
Nàng biết, trong cái nhà này, nàng đắc tội mẹ chồng chưa chắc sẽ bị bỏ, nhưng nếu cha chồng ác cảm với nàng thì ở Thiện gia, nàng không có chốn dung thân.
“Lão nhị, không cần nhiều lời, dắt vợ con về nhà mẹ đẻ đi. Nếu con không làm được thì theo nàng đi khỏi Thiện gia luôn đi. Còn mấy đứa nhỏ, ta và nương con vẫn nuôi được.”
Thiện lão gia giải quyết dứt điểm, Vương Xuân Hoa run lẩy bẩy, hận không thể ngất xỉu tại chỗ.
Những gì ban ngày nàng làm, cha mẹ chồng biết rồi, nàng xong rồi!
“Cha, nương, con, con không phải cố ý, chỉ là, con chỉ lỡ lời thôi.” Vương Xuân Hoa phủ phục về phía trước, không ngừng dập đầu, quỳ gối trước mặt Thiện lão gia, sau đó tự tát nhiều cái vào mặt mình.
“Con ti tiện, con đáng chết. Hai người đều là người tốt, ngàn vạn lần đừng đuổi con về nhà mẹ đẻ. Cho dù con có ngàn sai, vạn sai, thì tốt xấu gì con cũng là mẹ ruột của Mai Nương, Lan Nương với Phúc tài. Con sẽ làm việc, còn sẽ làm thật nhiều việc, hai người đừng đuổi con đi.”
Vương Xuân Hoa trong lòng cay đắng, nếu nàng thật sự bị hưu bỏ về nhà, chỉ sợ cha mẹ nàng sẽ xé xác nàng, còn những huynh đệ kia, không biết sẽ chà đạp nàng thế nào.
Lúc này Vương Xuân Hoa càng oán hận, vì cái gì lại không chịu hưởng phúc cuộc sống sung sướng hàng ngày, cứ một hai phải đi tham lam những thứ không thực tế.
Cùng lúc đó, nàng cũng oán hai đứa con gái, oán hận các nàng vì cái gì mà lại đem chuyện này nói với người nhà. Chẳng lẽ phải nhìn mẹ ruột bị hưu, chờ cha cưới mẹ kế về chà đạp các nàng, các nàng mới vui vẻ sao?
Quả nhiên là cục nợ, bạch nhãn lang, nuôi các nàng đến lớn, các nàng lại không thương.
“Vương thị, ta hỏi ngươi, những gì nương nói, có thật không?”
Lúc Vương Xuân Hoa đang van nài Tưởng bà tử cùng Thiện lão gia, Thiện Tuấn Hà đang trầm mặc đột nhiên mở miệng, giọng nói trầm thấp, sắc mặt đáng sợ.
“Đại, Đại Hà…”
Vương Xuân Hoa chỉ lo xin cha mẹ chồng, xem nhẹ phản ứng của phu quân khi nghe những lời đó.
“Chàng, chàng nghe ta giải thích, ta, ta…” Vương Xuân Hoa trước giờ chưa từng thấy phu quân đáng sợ như vậy. Ngay cả lúc nàng lấy tiền cho nhà mẹ đẻ, phu quân cũng không có nhìn nàng với ánh mắt lạnh nhạt, tuyệt tình như thế.
Phải biết rằng Thiện Tuấn Hà là người có tiếng hiền lành, trước giờ chưa từng đỏ mặt gây sự với ai. Rất nhiều người hoài nghi hắn có phải con trai của Tưởng bà tử hay không, làm sao một người ngang ngược lại sinh ra được đứa con hiền lành, chịu thương chịu khó như vậy được.
Lúc trước chọn gài bẫy Thiện Tuấn Hà cũng vì lý do này. Vương Xuân Hoa cũng thấy đây là người tốt, có trách nhiệm, cứu nàng rơi xuống nước, có tiếp xúc da thịt, nhất định sẽ chịu trách nhiệm với nàng. Nếu đổi lại là hai người con kia của Thiện gia, nàng không chắc sẽ được như thế.
Chính là hôm nay, người hiền lành này đã bị nàng chọc cho tức giận hoàn toàn, ngay cả Tưởng bà tử và Thiện lão gia cũng giật mình với phản ứng của con trai.
“Nói vậy, tức là thật?”
Giọng nói nhẹ nhàng của Thiện Tuấn Hà khiến người nghe càng thêm áp lực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận