Nông Gia Lạc

Chương 74: Làm Ăn

“Nghiêm đại ca, huynh nói rõ thêm đi, ta muốn nghe một chút.”
Thiện Tuấn Hải không biết dạo chơi ở đâu mới về, đầu tiên là chạy nhanh ra sau nhà múc một gáo nước trong lu, uống vào bụng giải khát, sau đó thở hổn hển, tiếp lời Nghiêm Khôn.
Từ sau khi con gái ra đời, vì tích góp của hồi môn cho nàng, hắn bắt đầu nghiêm túc kinh doanh. Trước đây, hắn chẳng bao giờ quan tâm đến những thứ này, chỉ nghĩ tới việc kiếm ít tiền lời từ việc buôn bán nhỏ. Bây giờ tuy rằng nghiêm túc lên không ít, nhưng không có nghĩa hắn chỉ chú ý tới việc kiếm tiền, mà không quan tâm đến những việc trong nhà.
Trên thực tế, mấy ngày này trong nhà có sự thay đổi gì hắn đều để ý thấy. Thậm chí, có những khi trong nhà nhiều việc quá không lo xuể, cái kẻ mà suốt ngày ăn chơi lêu lỏng như hắn cũng bị bắt phụ giúp, nên khi Nghiêm Khôn trả tiền mua heo cho bọn họ, nhiều hay ít hắn đều nắm rất rõ.
Bây giờ nghe Nghiêm Khôn cảm thấy nhà bọn họ cung cấp không đủ gà, vịt, heo, Thiện Tuấn Hải liền biết, hẳn là có biện pháp.
Lại nói, gần đây hắn cũng có chút buồn phiền, bởi vì số tiền mỗi tháng hắn kiếm được ngày càng ít.
Đừng nhìn Thiện Tuấn Hải như vậy mà nghĩ hắn không làm được gì, mỗi ngày chỉ biết chạy lên trấn trên với huyện thành, vô công rỗi nghề. Trên thực tế, mỗi lần hắn lên huyện thành đều là có công việc đàng hoàng.
Tên của huyện Bá Giang xuất phát từ tên một con sông lớn chảy qua huyện, sông Bá Giang, ở phía tây huyện thành, trải dài mấy trăm cây số, có một bến cảng lớn nhất, là nơi không ít thương thuyền và du thuyền dừng lại để mua bổ sung lương thực.
Cũng bởi vậy, huyện Bá Giang dù không có đất đai màu mỡ nhưng cũng được xem là thịnh vượng.
Nói đến Thiện Tuấn Hải, chưa bàn đến những thứ khác, chỉ bàn về khoản ăn nói, thì người bình thường không thể so với hắn. Hơn nữa, hắn là người hào phóng, nghĩa khí, ở trấn trên với huyện thành kết giao được một đám bằng hữu. Sau đó hợp tác với những bằng hữu đó, cùng nhau buôn bán, tạo ra một chuỗi cửa hàng không lớn không nhỏ, thuyết phục những người trên tàu từ Bắc chí Nam, mang đặc sản của địa phương khác đến, bán lại cho bọn họ. Sau đó, bọn họ sẽ bán lại cho những cửa hàng xung quanh, hoặc bán cho những người bán rong, kiếm lấy phần tiền chênh lệch giá cả ít ỏi.
Ở phương diện này, việc nhìn người rất quan trọng, ngươi cần chắc chắn những người được ngươi ủy thác sẽ không cầm tiền cọc mà chạy, cũng phải đảm bảo sao cho số hàng họ mang đến không có nguy cơ bán không được.
Đám người Thiện Tuấn Hải đông người, những người khác muốn thu lợi nhuận bằng con đường này chính là lấy trứng chọi với đá. Người bình thường thì không dám ngang ngược với bọn họ, người có chút bản lĩnh lại cảm thấy, nếu chỉ vì cái lợi nhỏ này mà náo loạn đến khó coi, thì thật sự là không cần thiết. Cũng bởi vì vậy, phần mua bán nhỏ này, họ cũng làm được 3 tới 4 năm rồi. Số tiền kiếm được tuy nhìn lên thì chẳng bằng ai, nhưng nhìn xuống lại chẳng ai bằng mình, ít nhất có thể làm cho nương tử và nữ nhi sống thoải mái.
Nhưng gần đây, trong huyện có vị Huyện lệnh mới đến nhậm chức. Đối phương đã nhận thấy cơ hội buôn bán ở thương cảng huyện Bá Giang, hình như có ý định thương lượng với những người bản xứ đi biển. Bởi vậy, cái chuyện buôn bán nhỏ lẻ của họ, có khả năng sẽ không làm được nữa.
Dù sao huyện Bá Giang cũng rộng như vậy, mà bọn họ cũng chỉ là một nhóm nhỏ, nếu như có một nguồn cung cấp dồi dào khác, thì bọn họ khó lòng mà đứng vững. Nhất là, với số lượng lớn hàng hóa được cung cấp như vậy, thì rất có khả năng giá cả cửa người ta sẽ rẻ hơn so với bọn họ, nếu thực sự như thế, bọn họ cũng chẳng còn sức cạnh tranh.
Gần đây, Thiện Tuấn Hải cùng mấy huynh đệ đều đang sầu não, nghĩ cách để có thể giữ được kế sinh nhai như bây giờ, vừa không mệt mỏi lại vừa kiếm được tiền.
Bởi vậy lúc về nhà, nghe Nghiêm Khôn với nương mình đang bàn bạc mở rộng quy mô chăn nuôi heo, gà, vịt trong nhà, Thiện Tuấn Hải liền cảm thấy, đây là một cơ hội làm ăn, nếu buôn bán bên ngoài cũng có khả năng thất bại, thì hắn về nhà kinh doanh cũng như vậy thôi.
“Ừ, là muốn như thế, chỉ đang chờ ý kiến của đại nương.”
Lần đầu tiên mổ heo của Thiện gia, Nghiêm Khôn đã nhận ra, thịt heo này không giống với bình thường, hắn mổ heo nhiều năm như vậy cũng chưa thấy thịt heo nào như thế, nạc mỡ phân bố đúng chỗ, màu sắc hoa văn từng thớ thịt cực kỳ đẹp.
Cũng giống như ánh mắt đầu tiên của chưởng quầy khi hắn đưa miếng thịt đến, chưởng quầy kia liền quyết định chọn heo của nhà hắn, cũng không nhìn qua thịt heo của những nhà khác.
Dựa vào lượng thịt heo hắn mang đến, cửa tiệm ra quy định, mỗi ngày chỉ xuất ra 20 phần thịt kho tàu. Sau một thời gian ngắn, cung không đủ cầu, nên cũng muốn tăng số lượng thịt heo mua vào.
Mọi người đều nói, đầu bếp của tiệm ăn đó có tay nghề chế biến thịt heo siêu hạng, lại không hề biết, lý do thật sự nằm ở phần thịt heo mà hắn đưa qua.
Cũng nhờ Nghiêm Khôn khôn khéo, lúc bán thịt heo, không bị chưởng quầy kia lừa gạt mà khế ước chỉ bán riêng cho tiệm gã. Cũng bởi vì hắn không đem thịt heo bán cho những tiệm ăn khác, nên mới có thể thương thảo thành công chuyện thu mua thịt heo.
Ngoài ra còn có gà, vịt, tất cả đều được tiệm ăn đó ra giá cao hơn nhiều so với thị trường để mua.
Hiện tại, thịt mà Nghiệm Khôn bày bán đều là mua từ nhà khác, còn thịt heo của Thiện gia thì hắn chỉ cung cấp cho mình tiệm ăn kia. Cũng không phải Nghiêm Khôn không có dã tâm, hắn biết, nếu mà lộ ra chuyện, thịt kho tàu của tiệm ăn kia sở dĩ ngon như vậy không phải do tay nghề của đầu bếp, mà nhờ vào thịt heo hắn cung cấp, chỉ sợ giá thịt heo sẽ tăng cao đến mức đáng sợ.
Nhưng hắn lại chọn nhẫn nại, bởi vì hắn biết, hiện tại không phải thời điểm để truyền tin ra ngoài. Chờ tiệm ăn kia danh tiếng ngày càng lớn, đợi đến khi người của các huyện thành xung quanh đều nghe tới danh tiếng của nó, chờ những nhân vật cao sang quyền quý đến thưởng thức hương vị của những món ngon đó, chỉ đến lúc đó, mới làm sáng tỏ, mới có thể thể hiện đầy đủ giá trị trân quý của món ăn.
Dù sao vật hiếm mới quý, cho nên ngay từ lúc bắt đầu, nhận ra được chất lượng thịt heo của Thiện gia, hắn liền đem loại thịt này cung ứng cho một tiệm ăn duy nhất. Bởi vì, nếu đem loại thịt hảo hạng này cung ứng cho nhiều tiệm ăn, thì sẽ nhiều cửa tiệm có món đặc sản, không thể thể hiện được giá trị của loại thịt heo này.
Nghiêm Khôn nghĩ, một quốc gia nhỏ bé như Lan Lăng Quốc mà còn có món thịt heo đen nổi danh thiên hạ, thì cớ gì huyện Bá Giang của bọn họ lại không thể có?
Có khi chỉ mấy năm nữa, thịt heo của Thiện gia sẽ vang danh khắp Tấn triều, đến tai Thiên tử, trở thành cống phẩm cho triều đình?
Con người vẫn nên uống nước nhớ nguồn, Nghiêm Khôn tin tưởng ánh mắt nhìn người của mình, Thiện gia tuyệt đối không phải loại người qua cầu rút ván, cho nên hắn muốn giúp Thiện gia phát huy tay nghề nuôi dưỡng heo, gà, vịt mà chỉ nhà họ mới có.
Sẵn tiện, tích góp tiền của cho con trai nhiều một chút, để con trai có thể cưới một nương tử thông minh, xinh đẹp.
Chỉ cần hoàn thành được nguyện vọng này, Nghiêm Khôn có chết cũng không hối tiếc.
Tưởng bà tử nghe Nghiêm Khôn miêu tả cảnh tượng hoành tráng, thiếu chút nữa chớp tàn luôn con mắt.
Cái gì mà heo Thiện gia, gọi là heo Phúc Bảo cũng không sai biệt lắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận