Nông Gia Lạc

Chương 25: Ác Ý

Chỉ là mấy hôm trước mới vì chuyện này mà cãi nhau với phu quân, mà việc nàng lấy trộm tiền tích góp trong nhà để chu cấp cho nhà mẹ đẻ cũng bị phát giác, nên giờ phút này chỉ có thể cụp đuôi làm người, không dám lộ ra thái độ bất mãn khiến phu quân nàng không vui.
Mà trên thực tế, cho dù không có những sự việc kia thì Vương Xuân Hoa cũng không dám nói lời ong tiếng ve.
Ưu điểm của nàng chính là có gan mà không dám làm, cũng chỉ dám oán giận, than vãn trước mặt phu quân và mấy đứa con của nàng. Mà dù có để cho nàng nói, thì chỉ cần Tưởng bà tử trừng mắt một cái, là nàng đã sợ tới mức biến thành con rùa rụt cổ rồi.
“Được, con phải cẩn thận một chút.”
Tưởng bà tử cũng đã quen với việc đứa con này cứ hai ba ngày lại chạy lên trấn trên trong huyện thành. Trước đó, bởi vì cháu gái nhỏ vừa mới biết nói chuyện, con trai út trong lòng cảm thấy mới lạ, nên vì con gái nên cũng ít ra ngoài hơn. Bà nghĩ, con trai út phải sống kìm nén, ngột ngạt lâu như vậy, chỉ sợ là không chịu đựng nổi rồi.
“Tiểu thúc, đệ lên huyện thành, vậy mang giúp ta một ít đồ cho đại ca đệ đi.” Lữ Tú Cúc mắt sáng rực, hiếm khi nói chuyện ôn nhu với Thiện Tuấn Hải.
Tính theo ngày, đã hơn một tháng Thiện Tuấn Sơn chưa có trở về, lúc trước hắn có nhờ người trong thôn mang ít đồ dùng trong nhà về, còn nói rõ là do tửu lâu trong huyện thành có nhiều việc, hơn nữa con trai ông chủ lại đến kiểm tra sổ sách, tạm thời không thể xin nghỉ, có thể sau này sẽ có một khoảng thời gian dài không có tin tức báo về.
Nhưng Lữ Tú Cúc vẫn cảm thấy thời gian này quá lâu, công việc tửu lâu có nhiều đi nữa, cũng không thể không cho người làm nghỉ ngơi. Hiện tại thời tiết dần nóng lên, hắn còn chưa có về lấy quần áo mát mẻ trong nhà mang đi.
Quan trọng nhất là, trong hơn một tháng này, Lữ Tú Cúc cảm thấy mình đáng thương giống như là quả phụ.
Những lời này không tiện nói cùng em trai chồng, nàng dự định, đến lúc đó, nàng sẽ kẹp một tờ giấy trong đống quần áo mùa hè đó, viết rằng nàng muốn đặt cho con trai con gái của bọn họ một cái tên thật hay.
Một người phụ nữ muốn có con, thì không phải người đàn ông cần phải nỗ lực hơn nữa sao. Chỉ cần người nào đó trong nhà họ nhìn thấy tờ giấy này, nhất định có thể hiểu được ý tứ của nàng.
Lữ Tú Cúc cười có chút phóng túng, người Thiện gia ngồi ăn cơm chung bàn, còn tưởng nàng bị động kinh, tự nhiên không hiểu làm sao mà cười thành tiếng.
“Được, đến lúc đó có thứ gì, đại tẩu cứ chuẩn bị tốt, đệ giúp tẩu đem đi.”
Quanh đi quẩn lại cũng chỉ là một ít quần áo mùa hè và mấy thứ linh tinh, đồ đạc cũng nhẹ, không phí bao nhiêu sức lực, Thiện Tuấn Hải không chút nghĩ ngợi liền đồng ý. Có điều hắn còn chưa nói xong.
“Cha, nương, ngày mai lên huyện thành, con muốn dẫn Phúc Đức theo, người anh em tốt của con lúc còn trẻ đã hành tẩu giang hồ, chưa có gặp qua thằng bé Phúc Đức này.”
Thiện Tuấn Hải cũng muốn tương lai sẽ cho con trai mình đèn sách, nhưng không muốn thằng bé giống như đứa cháu trưởng tôn trong nhà, làm con mọt sách chỉ biết có sách vở, sau này, nếu mà đọc sách không thành công, chẳng phải là ngay cả đường lui cũng không có sao? Cho nên hắn dự định cho con trai mở rộng tầm mắt từ khi còn nhỏ, nhỡ đâu thằng bé có thể thông hiểu những mặt khác, lúc đó, không nhất thiết phải giậm chân một chỗ vào con đường đọc sách, cho dù làm người bán hàng rong, hay là muốn đi tòng quân, cũng chưa chắc đã tệ hại.
“Người bạn nào của con?”
Thiện lão gia nghe vậy, đặt đũa xuống, vốn dĩ ông cho rằng đi gặp bằng hữu cũng chỉ là lý do hắn tùy tiện nghĩ ra. Trước giờ hắn chưa từng lấy lý do vô dụng này để hù người, bây giờ hiển nhiên không phải đùa giỡn.
Nếu chỉ mình hắn đi thì không sao, nhưng lại muốn dắt theo một đứa nhỏ mới năm tuổi như Phúc Đức, khiến Thiện lão gia không thể không lo lắng.
“Cha đâu có quen biết.”
Thiện Tuấn Hải rung đùi, cà lơ phất phơ cầm đũa chuẩn bị gắp dĩa đậu phộng trước mặt cha mình.
“Bộp.”
Thiện lão gia nổi giận, một tay chụp lấy đôi đũa của con trai út.
“Là bạn tốt, bạn tốt ạ.”
Thiện Tuấn Hải lập tức thành thật, cúi đầu khom lưng, rót cho cha mình một ly rượu nguyên chất độ thấp, nghiêm túc trả lời.
Vương Xuân Hoa yên lặng quan sát biểu hiện trên mặt của cha chồng, trong lòng mừng thầm. Cũng có lúc lão tam phải cam chịu, tốt nhất là để cho cha chồng nghiêm khắc chửi mắng hắn một trận, sau đó bắt hắn phải ra đồng làm việc, như thế mới có thể hả giận.
Thiện lão gia căn bản không phải là tức giận thật, chỉ là ông nhìn không vừa mắt việc con trai út quá hỗn xược, muốn áp chế hắn thôi. Lúc này thấy con trai út lấy lòng, còn rót rượu cho ông, ông lại mềm lòng.
Cái gì mà bạn tốt bạn xấu, cũng không phải là hắn mở miệng khép miệng thôi sao. Nhưng là Thiện lão gia cũng biết rõ, nếu mà đó là bạn hữu không đàng hoàng, con trai cũng sẽ không nghĩ tới việc dắt cháu trai đi, khẳng định là đã nắm chắc trong lòng, mới có thể nói như vậy.
Có lẽ con dâu út cũng biết rõ là đi gặp ai, nhưng lại ngại vì mọi người trong nhà đều đang ở đây, nên không tiện nói ra tên người kia.
Nghĩ như vậy, trong lòng Thiện lão gia liền hiểu rõ, ông gật đầu, cũng không làm khó xử con trai yêu dấu.
“Phải trông coi con trai con cho kĩ càng, nếu Phúc Đức mà thiếu một cọng tóc nào, con cũng đừng nghĩ tới chuyện đặt chân vào cửa Thiện gia nữa.”
Vương Xuân Hoa thiếu chút nữa làm rớt đồ ăn đang gắp trên tay, như vậy là xong rồi? Cái gì cũng không hỏi mà đã cho phép Thiện Tuấn Hải dắt con trai vào huyện thành?
Quá bất công, Vương Xuân Hoa khẽ cắn môi, thoáng nhìn về phía Tô Tương và Thiện Phúc Đức đang ngồi bên cạnh.
Thật hận không thể khiến lúc hắn đi huyện thành thì bị ăn mày lừa đảo, cướp mất thằng nhóc con này, đến lúc đó, Thiện Tuấn Hải còn mặt mũi nào mà quay về.
Từ sau khi chuyển kiếp đến đây, Thiện Phúc Bảo phát hiện mình trở nên nhạy cảm với cái tốt và cái xấu, giống như hiện tại, Vương Xuân Hoa công khai nhìn nàng và ca ca Thiện Phúc Đức bên cạnh với ánh mắt tràn ngập ác ý, nàng cũng nhạy bén mà cảm nhận được một tia không thoải mái.
Món ăn chính hằng ngày vẫn là sữa mẹ, ngày thường ở bên cạnh bàn ăn nàng cũng chỉ có thể xem náo nhiệt, Thiện Phúc Bảo lần theo tia ác ý, ánh mắt nhìn về phía nhị bá nương Vương Xuân Hoa.
Không còn là nhị bá mẫu yếu đuối, cùng lắm chỉ là ở trước mặt nàng than vãn, khóc thút thít, giờ khắc này ánh mắt lại thật độc ác, giống như chỉ hận không thể đem anh em nàng đi rút gân, lột da. Thiện Phúc Bảo thực không thích ánh mắt này của đối phương, thở hồng hộc trừng mắt nhìn lại.
Phúc Bảo, đây là đang trừng nàng?
Vương Xuân Hoa làm sao dám biểu hiện quá rõ ràng ác ý của mình đối với tam phòng, cha mẹ chồng còn đang trông nom kìa, cũng chỉ do cảm giác của Phúc Bảo quá nhạy cảm, cho nên mới nhận thấy được ánh mắt không tốt của đối phương thôi. Trên thực tế, tia độc ác kia chỉ lướt qua trong giây lát, trừ Phúc Bảo ra, không ai nhận thấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận