Nông Gia Lạc
Chương 214: Chọn Dâu
Hắn quan sát con gái với tiểu tử thúi Nghiêm gia kia từ trên xuống dưới, không biết vì cái gì, rõ ràng chỉ mới tách ra chưa được bao lâu, hắn lại có cảm giác trong thời gian ngắn ngủi như vậy, tình cảm của hai đứa nhỏ này lại càng sâu đậm hơn.
Chắc chắn là tên tiểu tử Nghiêm gia kia đã dùng thuật bàng môn tà đạo gì đó, mê hoặc Bảo Nhi ngoan ngoãn, xinh đẹp, thuần khiết, thiện lương của hắn rồi.
Thiện Tuấn Hải hung hăng trừng mắt với con rể tương lai, quyết tâm sau này càng phải đề phòng nghiêm ngặt hơn đối với tên oắt này, nếu không, đứa con gái này của hắn, chỉ sợ không thể giữ lại được đến lúc nàng mười tám tuổi.
“Chỉ là đi mua một số thứ thôi ạ.” Phúc Bảo e thẹn. Nàng mới không cần kể chi tiết chuyện yêu đương của mình cho cha đâu!
“Nương, Sơn Sinh ca chọn cho người tấm vải này nè. Con thấy màu sắc, hoa văn của nó rất hợp với người. Con còn chọn vải cho gia với nãi nữa. Mấy hôm nay trời cũng ấm dần rồi, nên muốn may vài bộ y phục mùa xuân cho mọi người trong nhà.” Phúc Bảo chạy đến bên cạnh mẫu thân. Có một số chuyện, con gái chỉ có thể nói riêng với mẹ mình thôi.
Nghiêm Sơn Sinh ngây thơ, vô tội nhìn Thiện Tuấn Hải cười. Thiện Tuấn Hải trong lòng giá băng, bị đả kích nặng nề lần thứ ba.
“Con thấy mấy cô nương này thế nào?” Trưởng bà tử đưa ra một danh sách những cô nương đang ở độ tuổi thích hợp trong thôn và thôn bên cạnh. Những cô nương trong này, có người xinh đẹp, có người lại có gia thế tốt, cũng có người cần mẫn, ai cũng đều có nét đặc sắc riêng.
VÌ liên quan đến chuyện chung thân đại sự của con trai, Vương Xuân Hoa cũng nghiêm túc ngồi nghe. Trong lòng lại đang suy tính những cô nương này rốt cuộc có hợp với con trai bảo bối của nàng hay không.
Trong đó có một cô nương, chính là Phù Tú Liên, bởi vì có quan hệ với Phúc Bảo nên Vương Xuân Hoa cũng có chút hiểu biết với cô nương này.
Nàng nhớ rõ, cô nương kia hình như rất có năng lực, cáng đáng mọi việc trong nhà, ngoài ngõ. Nàng vẫn luôn hy vọng Phúc Bảo có thể học theo nha đầu kia. Chỉ đáng tiếc, Phúc Bảo đã bị cha mẹ chiều hư, nên mỏng manh yếu đuối, không có được phẩm chất tốt đẹp mà một nàng dâu nên có.
Tiếc thương cho đứa cháu gái mình yêu thích nhất trong chốc lát, cũng bởi vì nguyên nhân như thế, mà Vương Xuân Hoa càng có ấn tượng sâu sắc với Phù Tú Liên.
“Trong số những người này, con phải về bàn bạc thật kĩ với phu quân xem thế nào.” Rút kinh nghiệm lần trước, mặc kệ trong lòng nàng có suy nghĩ thế nào, thì ở trước mặt Tưởng bà tử, Vương Xuân Hoa cũng không dám giẫm lên vết xe đổ lần trước nữa.
“Được rồi, các ngươi cứ về mà từ từ suy nghĩ. Những cô nương này, xem như đều xứng đôi với Phúc Tài. Có điều, người chúng ta muốn, chưa chắc đối phương đã vừa lòng. Cho nên, dù ngươi có vừa ý với người nào đi chăng nữa, thì cũng đừng có ồn ào ra bên ngoài, phá hỏng thanh danh của cô nương nhà người ta.” Tưởng bà tử đưa mắt nhìn con dâu thứ hai, nếu không phải con trai thứ hai với cháu trai út đều tốt, thì bà cũng lười quan tâm tới đứa con dâu này.
“Ngươi yên tâm, Phúc Tài là cháu ruột của ta, chuyện chung thân đại sự của hắn, ta với gia gia hắn đều quan tâm.” Đưa một cây gậy, lại thưởng cho viên kẹo ngọt, đây là cách tốt nhất để ứng phó với nữ nhân như Vương Xuân Hoa.
“Con biết rồi nương.” Vương Xuân Hoa cúi đầu, còn trong lòng nàng tin hay không tin lời của Tưởng bà tử thì chỉ có mình nàng biết.
“Lâm gia với Trương gia đều không tồi.” Thiện Tuấn Hà từ ngoài đồng trở về, vừa uống ngụm trà lạnh, vừa nghe Vương Xuân Hoa đọc danh sách những cô nương đang trong độ tuổi kết hôn nghe được từ chỗ mẹ chồng.
Hắn chọn dâu không giống với Vương Xuân Hoa, thứ hắn coi trọng là nhân phẩm của trưởng bối bên nhà gái, đây cũng là kinh nghiệm Thiện Tuấn Hà rút ra từ chính nương tử của mình.
Với Thiện Tuấn Hà mà nói, theo lẽ thường, cha mẹ có nhân phẩm tốt thì sẽ nuôi dưỡng con cái có nhân phẩm không thể kém. Vừa hay, Lâm gia với Trương gia mà hắn vừa nhắc đến, đều là những gia đình tương đối có thanh danh trong vùng, trưởng bối trong nhà có tiếng là người hiền lành, phúc hậu, bởi vì thế, mấy người con gái cũng có tiếng là hiền ngoan.
Lựa chọn nhà như vậy để kết thông gia, về sau có thể tránh được việc không thoải mái giữa hai bên.
“Kỳ thật Phù gia cũng không tồi. Lúc nãy ta có hỏi ý của Phúc Tài, hình như hắn cũng rất vừa ý cô nương Phù gia.” Vừa nghe phu quân nói Lâm gia với Trương gia, Vương Xuân Hoa lập tức nghĩ tới những lời nói thật tâm mà con trai nói với nàng lúc trước.
Nàng hiểu rõ thái độ của người chung chăn gối đối xử với mình, nếu thật sự mà cưới một cô nương ưu tú, lại là con dâu hợp ý của phu quân nàng, chỉ sợ cái nhà này không có chỗ cho nàng đứng, chứ đừng nói tới chuyện con dâu có kiêu ngạo với người làm mẹ chồng này hay không.
Vương Xuân Hoa mặt dày mày dạn ở lại cái nhà này cũng không phải để có một cuộc sống như thế. Chưa nói đến quyền quản lý nhà cửa, chỉ nói tới việc cưới một nàng dâu có nhà mẹ đẻ giàu có phía sau chống đỡ cho nàng ta, thì nàng ta còn có thể tôn trọng người mẹ chồng là nàng hay không, đây mới là điểm quan trọng nhất.
Vương Xuân Hoa rất sợ cưới về một nàng dâu quá cường thế, đến lúc đó, nàng ta thổi gió bên gối dụ dỗ con trai bảo bối của nàng, thì ở trong cái nhà này, nàng thật sự sẽ trở thành tứ cố vô thân.
Cho nên, phải nghe theo lời của con trai, thay vì cưới một cô nương có gia cảnh khá giả, thì chi bằng cưới một người có một chút khuyết điểm ở phương diện nào đó. Ít nhất, khi đối mặt với một nàng dâu như thế, nàng không cần phải sợ hãi, thỉnh thoảng còn có thể thể hiện quyền uy của mẹ chồng.
Càng nghĩ càng thấy suy nghĩ của mình vô cùng chính xác, Vương Xuân Hoa lại càng có tự tin để nói dối, giống như thể là nàng tận tai nghe được con trai mình nói hợp ý con gái của Phù gia vậy.
Mà lúc này, sự thật chính là nàng đã rơi vào một cái bẫy tỉ mỉ, tinh vi, vốn dĩ được bày ra dành riêng cho nàng.
Trong danh sách mà Tưởng bà tử nói với nàng, cô nương mà Vương Xuân Hoa quen biết, lại có điều kiện gia đình bình thường, thì chỉ có mỗi một người là Phù Tú Liên. Bởi lẽ đó, theo bản năng, khi nghĩ đến cô nương có điều kiện tương ứng do mình đặt ra, người đầu tiên mà Vương Xuân Hoa để ý cũng chỉ có thể là Phù Tú Liên.
Hơn nữa, lúc trước, khi Thiện Phúc Tài trải lòng tâm sự với Vương Xuân Hoa cũng đã đem Phù Tú Liên trở thành tiêu chuẩn tuyển chọn con dâu của nàng, quanh đi quẩn lại, cái tên nàng đột nhiên thốt ra, hiển nhiên cũng sẽ là cái tên này.
Vương Xuân Hoa vẫn không biết những điều đó, không chỉ vậy, còn bởi vì chút ý đồ riêng tư của mình mà có phần chột dạ, cảm thấy bản thân mình thực có lỗi với con trai.
“Phù gia? Người mà ngươi nói đến có phải là bạn tốt của Phúc Bảo, nha đầu Tú Liên?” Thiện Tuấn Hà nghe Vương Xuân Hoa nói như vậy liền nghĩ tới, hắn cũng thường xuyên gặp cô nương Phù gia kia.
Chú thích, Người ta thường ví lời của người vợ tỉ tê với chồng như thổi gió bên gối, tuy là trận gió nhỏ nhưng sức công phá lớn, có tính quyết định trong một số việc. Hết chú thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận