Nông Gia Lạc

Chương 226: Tiến Cung Hay Kết Hôn

Mà Công Tây là họ của hoàng tộc Tấn triều, lúc trước hoàng đế khai quốc Tấn triều cũng bởi vậy mới tự xưng là chân mệnh thiên tử, mấy năm này hoàng quyền ngày càng củng cố, cách nói hoàng tốc Công Tây là người nhà trời quản lý dân gian cũng càng ăn sâu vào tâm trí.
Đối với người như Thiện Tuấn Hải mà nói, hoàng tộc Công Tây có phải con nhà trời hay không cũng không quan trọng, chỉ cần hoàng đế anh minh, bọn họ sẽ ủng hộ hoàng thất.
Nhưng đối với Tưởng bà tử - lão thái thái mê tín mù quáng mà nói, phía trên hoàng quyền còn nhiều tầng ánh sáng thần bí, càng khiến bà tin phuc4 sự thống trị của hoàng thất Công Tây.
Giống như lúc này thái độ bà nhắc tới hoàng đế giống với bà nội thời hiện đại trong trí nhớ của Phúc Bảo khi nhắc đến người trong bức hình treo trên tường, vô cùng thành kính, tôn kính.
“Không phải là có hai con mắt với một cái mũi à.”
Thiện Tuấn Hải xoa cái đầu bị đánh, nhỏ giọng thì thầm nói.
Chẳng lẽ bởi vì đối phương là hoàng đế, còn có thể có nhiều hơn người bình thường một con mắt, một cái mũi à, cái gì mà thần quang bức người, cái thứ vô lý chỉ có trong sách vở à, nếu không, những cung nhân ở trong cung hầu hạ hoàng đế, cùng với những quan lại cả ngày đối mặt với hoàng đế, dứt khoát cũng đừng bảo vệ đôi mắt của mình, sớm muộn gì cũng bị mù thôi.
“Thật ra, hoàng đế, cũng không khác gì chúng ta.”
Phúc Bảo nghĩ bộ dạng của lão hoàng thượng, trừ việc chăm sóc tốt hơn một chút so với gia và nãi của nàng, với khi ông cố ý hạn chế khí thế trên người mình, thì xác thật chính là một lão nhân gia hiền lành bình thường.
“Con gái ta lợi hại, nói cứ như nàng đã gặp qua hoàng đế lão gia rồi vậy.”
Thiện Tuấn Hải đưa hạt thông đã lột đến miệng của Thịt Ba Chỉ đang nằm xui lơ, tứ chi dang rộng bên cạnh, nhìn con gái cười nói.
Chỉ là khi hắn nhìn thấy trong mắt con gái chợt có một tia mất tự nhiên lóe sáng, lập tức ngồi thẳng dậy, có lẽ vì khẩn trương, nên lời nói có chút cà lăm.
“Con gái, con, con, đã gặp à!”
Hoàng đế không phải ở Thanh Châu sao, con gái lại không có đi ra khỏi thôn, sao có thể nhìn thấy lão hoàng đế?
Ý thức được mình đã để lộ chút dấu vết, Phúc bảo chỉ có thể ngập ngừng, kể lại chuyện lão hoàng đế đến tiệm ăn hai lần, thành thật kể hết.
“Hôn quân!”
“Hôn quân!”
Tưởng bà tử cùng Thiện Tuấn Hải đồng thanh, nhỏ giọng mắng.
Thiện Tuấn Hải há to miệng, nửa ngày không nói ra lời, mở to hai mắt nhìn về phía mẹ ruột lúc nãy còn đánh vào đầu hắn chỉ vì hắn bất kính đối với hoàng đế.
“Nhìn ta làm cái gì.”
Tưởng bà tử ngang ngược trừng mắt liếc con trai một cái, sau đó gọi tiểu tâm can, bé ngoan, ôm chặt Phúc Bảo vào trong lồng ngực, không nỡ buông ra.
Bà biết tâm can bé nhỏ của bà là tốt nhất thiên hạ, hoàng đế sẽ yêu thích cũng là chuyện không kỳ quái gì.
Nhưng đây là bảo bối bà yêu thương mười mấy năm nha, từ lâu không thể cách xa được, là miếng thịt trên người không thể cắt bỏ, sao bà có thể để cháu gái bị hoàng đế đưa vào nới thâm cung ăn thịt người không nhả xương kia chứ.
Nữ quan là một cái danh hào rạng danh tổ tông, nhưng nói đến cùng, vẫn là việc hầu hạ người khác, hơn nữa, một khi nữ quan đã tiến cung, còn có thể có cơ hội ra ngoài sao, Tưởng bà tử chỉ biết những cung nữ trong cung phải đợi đến hai mươi lăm tuổi mới có thể kết hôn, nhưng nếu được quý nhân coi trọng, khả năng cả đời đều phải ở lại trong cung, làm một lão ma ma bơ vơ, không nơi nương tựa.
Cho dù lão ma ma này có khả năng để cả nhà hưởng vinh hoa phú quý, nhưng tốt như thế thì Tưởng bà tử cũng không cần.
“Hoàng đế lão gia là người tốt, nghe con từ chối, ông ấy cũng không cưỡng cầu nữa.”
Phúc Bảo vội vàng giải thích giúp lão hoàng đế, nhân tiện cũng không muốn người nhà bởi vì chuyện này mà nhọc lòng.
“Con còn biết trong lòng hoàng đế nghĩ cái gì à, ta thấy việc này không được rồi, xem ra, hôn sự của con với Sơn Sinh cũng không thể kéo dài.”
Tưởng bà tử không lạc quan như cháu gái, bà nghĩ, hoàng đế thích cháu gái, muốn cháu gái tiến cung làm nữ quan cho hắn, nhưng nếu cháu gái đã thành thân, gả cho người ta, hoàng đế còn có thể yêu cầu một phụ nhân đã kết hôn tiến cung làm nữ quan sao?
Chỉ cần là hoàng đế coi trọng thanh danh, yêu quý thanh danh sẽ không làm như vậy.
Phúc Bảo nhìn nãi nãi xuất thần, đây là người mà lúc nãy vẫn đang tôn sùng hoàng đế sao?
Tưởng bà tử nói xong những lời này, trong nhà cũng không ai phản đối, bao gồm cả Thiện Tuấn Hải, so với việc con gái xuất giá, thỉnh thoảng hắn còn có thể đến trấn trên để thăm, thì hắn càng không muốn con gái bị đưa vào trong cung, như vậy thì có khả năng cả đời hắn không gặp được con gái.
“Cũng may của hồi môn của Phúc Bảo từ nhỏ đã tích góp cho nàng, hơn nữa hiện tại trong nhà cũng không thiếu tiền, Phúc bảo xuất giá, ta phải đặt cho nàng một phần của hồi môn thật hoành tráng, để tất cả mọi người nhìn xem, chúng ta gả con gái, là bảo bối tâm can của người trong nhà, ai cũng không thể khinh thường.”
Tưởng bà tử nói xong thì về phòng, sau đó lấy ra một cái hộp gỗ bình thường.
Thiện Tuấn Hải cũng nháy mắt với Tô Tương, Tô Tương cũng về phòng lấy ra một cái hộp gỗ tinh xảo.
Thiện gia đã sớm phân gia, bởi vậy trong nhà cho Phúc Bảo ít hay nhiều của hồi môn, đại phòng với tam phòng đều không thể ý kiến, chỉ cần hai vợ chồng già Thiện gia đồng ý, vợ chồng Thiện Tuấn Hải đồng ý là được.
Người duy nhất có quyền ý kiến chỉ có Thiện Phúc Đức là ca ca cùng một mẹ với Phúc Bảo. dù sao ở thời đại này, đa số mọi người đều nghĩ trong lòng là gia sản chia đều cho con trai, con gái chỉ cần một phần hồi môn sơ xài là xong việc, sản nghiệp căn cơ trong nhà một chút cũng không liên quan.
Nhưng Thiện Phúc Đức là muội khống, tức là cuồng em gái, người trong nhà muốn đem tất cả mọi thứ cho muội muội, hắn cũng sẽ không hai lời, hơn nữa hắn cũng chưa đón dâu, sẽ không có chuyện tẩu tử không ưa cô em chồng, lúc chuẩn bị của hồi môn, cả nhà không có chỗ nào cố kỵ.
“Con gái nhà giàu xuất giá, của hồi môn đều là vật liệu gỗ, cái gì mà tử đàn hoàng hoa lê, nhà chúng ta không có đồ gỗ tốt như vậy, nhưng có thể chuẩn bị nguyên một bộ gỗ lim.”
Chủ yếu, của hồi môn của nhà cái là vật dụng tốt nhất trong gia đình, có thể lấp đầy nhà trai, điều này cũng có nghĩa là sau này, cô nương gả đến nhà bọn họ, sẽ là người làm chủ trong gia đình.
Rất nhiều bá tánh bình thường không có điều kiện, của hồi môn là mấy cái rương gỗ nhãn, hoặc là một cái giường, nhưng Thiện gia không thiếu tiền, đương nhiên của hồi môn là nguyên bộ dụng cụ gia dụng.
“Vật liệu gỗ ta đã chuẩn bị từ sớm, hôm nào lão tam con đến Nghiêm gia đo đạc kích thước một chút, chúng ta tìm thợ mộc giỏi, đóng đủ kiểu hoa văn, làm nhanh một chút.”
Tưởng bà tử có chút đáng tiếc, bà cũng muốn của hồi môn của cháu gái là gia cụ hoàng hoa lê hoặc là gỗ tử đáng khí thế, chỉ là loại gỗ này quá quý hiếm, suốt mười mấy năm nay, bà chỉ được có mấy khối, cùng lắm chỉ đủ để chế tạo một ít vật tinh xảo để trang trí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận