Nông Gia Lạc

Chương 236: Động Phòng

Hôn phòng của Nghiêm gia là căn nhà ba gian của lão cử nhân mà Nghiêm Khôn nhìn trúng lúc trước, trước hôn lễ, Nghiêm Khôn đã sửa chữa cẩn thận lại lần nữa, chà sạch toàn bộ mặt tường. Vôi trắng nhìn qua rất thoáng rộng và sạch sẽ.
Trong nhà bài trí những gia cụ là của hồi môn mà ba ngày trước Thiện gia mang tới, toàn bộ đều là gỗ liêm, khiến cho căn phòng rộng rãi, sạch sẽ nhìn cực kì khí thế, những người trong thôn theo đoàn đưa dâu đến, nhìn thấy nhà của Nghiêm gia, há hốc mồm miệng, chỉ cảm thấy mắt mình không thể xài được nữa rồi.
Trong sân, hối hận nhất đoán chừng phải kể tới những mấy bà tử lén đến đây để xem náo nhiệt, trước đây họ từng chế nhạo số mệnh của Nghiêm Sơn Sinh, nếu biết trước Nghiêm gia có nhiều của cải phong phú như vậy, lúc trước bọn họ nên tạo quan hệ tốt với Nghiêm gia, cho dù số mệnh của Nghiêm Sơn Sinh có co số đi chăng nữa thì tiền vẫn là thứ tốt nhất.
Chỉ tiếc, bây giờ bọn họ chỉ có thể nhìn Nghiêm gia mà thèm thuồng, hành động trước kia của bọn họ, khiến bọn họ không thể nào dày mặt tiếp cận hai cha con Nghiêm Khôn, hoặc là nói cách khác, hai cha con Nghiêm Khôn cũng không cần bọn họ thân thiết làm gì.
“Phu nhân, ăn một miếng lót bụng, còn phải đợi một lúc nữa ạ.”
Thiện gia cho Phúc Bảo hai nha hoàn hồi môn, trước khi vào ở cho Thiện gia, cũng đã được mẹ mìn dạy dỗ qua, vô cùng lạnh lẹ, hiểu chuyện.
Hai nha hoàn này một người tên Phỉ Thúy, một người tên Mã Não, là những cái tên mà những nhà giàu có hay dùng để đặt cho nha hoàn, Phúc Bảo nghe nói cái tên này là do lúc nhỏ các nàng bị bán vào một gia đình vô cùng giàu có, được chủ tử lúc ấy đặt cho, sau này cũng không có đổi lại nữa, nên cũng không giúp các nàng đặt tên mới, dứt khoát dùng cái tên Phỉ Thúy và Mã Não này để gọi các nàng, cũng rất sang trọng.
Lúc này, người đưa bánh cho Phúc Bảo chính là nha hoàn Phỉ Thúy.
“Cô gia của chúng ta đau lòng người, lo lắng phu nhân bị đói, dặn riêng phòng bếp để dành, vẫn còn nóng hổi, nhân lúc còn nóng thì người ăn đi, nếu không, để nguội, hương vị cũng không ngon nữa.”
Khăn hỉ được vén lên, vừa mới nhìn thấy tân nương xinh đẹp, Nghiêm Sơn Sinh còn đang cười ngây dại thì đã bị khách khứa lôi ra ngoài chuốc rượu, có điều, không nghĩ tới lúc ấy hắn còn có thể nhớ rõ là nàng chưa ăn cơm, dặng phòng bếp chuẩn bị cho nàng một tô mỳ gà.
Thật sự Phúc Bảo cực kì đói, phải biết rằng làm tân nương, từ buổi sáng trang điểm tới bây giờ, nàng còn chưa uống được một giọt nước, trước khi lên kiệu hoa, nàng thiếu chút nữa là không nhịn được, muốn gặm quả táo ngụ ý tượng trưng cho sự tốt đẹp trong tay.
Nhận tô mỳ Phỉ Thúy đưa trước mặt, Phúc Bảo cũng không làm ra vẻ, ăn từng miếng, từng miếng, cũng ăn xong.
Nha hoàn với bà tử đi ra đi vào tân phòng, lúc Phúc Bảo đang ăn mỳ, mấy bà tử khiêng một cô nước vào, khí nóng vẫn còn bốc lên, đợi Phúc Bảo ăn xong, liền tắm gội, thay quần áo thật tốt, sau đó ở hỉ phòng đợi tân lang trở về, động phòng hoa chúc.
Phúc Bảo không có thói quen để người khác hầu hạ, tắm rửa, sau khi ăn mỳ xong thì đuổi hết mọi người đi ra ngoài, thoải mái dễ chịu ngâm mình trong nước ấm, tắm, xua tan những mệt mỏi trong ngày, sau đó hơi ngượng ngùng, mặc chiếc áo lót bằng tơ lụa màu trắng đã được treo trên tấm bình phong, lại mặc thêm áo cưới bên ngoài, ngồi lại cạnh mép giường.
“Bảo Bảo.”
Cũng không biết đợi bao lâu, lúc Phúc Bảo đang mơ mơ màng màng, thiếu chút nữa không chịu nỗi mà ngủ gục, tân lang đã lâu không thấy bóng dáng cuối cùng cũng xuất hiện.
Trên người Nghiêm Sơn Sinh nồng nặc mùi rượu, là tân lang hôm nay khiến mọi người hâm mộ lẫn ganh tị, hắn bị những kẻ tức đỏ con mắt với của hồi môn của nương tử hắn rót không ít rượu, cũng may tửu lượng của Nghiêm Sơn Sinh khá, lúc này vẫn có thể duy trì được vài phần tỉnh táo.
“Ta rất vui.”
Rượu vẫn làm tê liệt thần kinh của hắn, lúc này nhìn Nghiêm Sơn Sinh cục súc, ngây ngô, một người cao lớn như vậy, lại không những không khiến người khác cảm thấy đáng sợ mà ngược lại, thấy có điểm ngây thơ, đáng yêu.
“Bảo Bảo, Bảo Bảo của ta, Bảo Bảo thơm ngon, Bảo Bảo ngọt ngào, Bảo Bảo dịu dàng.”
Giống như một đứa nhỏ đòi ăn kẹo, Nghiêm Sơn Sinh đỏ mặt tiến sát vào Phúc Bảo, hôn vào gương mặt trắng nõn của nàng, hôn vào chiếc cổ thon dài đẹp đẽ của nàng.
“Buồn nôn.”
Phúc Bảo nghe từng tiếng Bảo Bảo, Bảo Bảo, càng e lệ, đang muốn chặn miệng Nghiêm Sơn Sinh Sinh lại, chỉ cảm thấy cổ đau đớn.
“Huynh cắn ta.”
Phúc Bảo che cổ lại, lên án cái tên bại hoại cắn người kia.
“Không cắn.” Nghiêm Sơn Sinh nhẹ nhàng dỗ dành, lại bị Phúc Bảo đây ra, ánh mắt mê mang lộ ra tia ủy khuất.
“Rõ ràng là huynh cắn ta.”
Phúc Bảo ngẩng đầu, làm cổ có vẻ thon dài hơn, dưới ánh nến, những dấu hôn màu đỏ trên chiếc cổ trắng nõn càng khiến ánh mắt Nghiêm Sơn Sinh thêm nóng rực, tựa hồ như muốn đưa người con gái nhỏ bé trước mắt này, hòa làm một với xương máy của mình.
Bởi vì Phúc Bảo ngẩng đầu nên không nhìn thấy biểu tình lúc này của Nghiêm Sơn Sinh, nàng chỉ cảm thấy vừa rồi mình đau như vậy nhất định là cổ bị cắn bầm, chính là bị cái tên đại bại hoại này cắn, thế mà hắn không thừa nhận, nàng phải để hắn tận mắt nhìn thấy chứng cứ phạm tội mới được.
“Phúc Bảo, ta sẽ cố gắng học.”
Không giống như trong dự đoán sẽ dùng lời ngon tiếng ngọt để dỗ dành mình, Nghiêm Sơn Sinh cho nàng đáp án ông nói gà, bà nói vịt.
Phúc Bảo nghi hoặc cúi đầu, người vốn dĩ đang ngồi bên cạnh nàng đã sớm bò lên giường tân hôn của bọn họ, chỉ thấy Nghiêm Sơn Sinh tìm kiếm gì đó dưới gối một lúc, sau đó, trên giường chiếu sạch sẽ, bỗng xuất hiện vài quyển tranh sách với hình ảnh lộ liễu bên trên.
“Học, nghiêm túc mà học.”
Nghiêm Sơn Sinh có chút xấu hổ, sau đó, lục trong mấy quyển sách trên giường kia, nghiêm túc lấy ra vài tờ mà hắn đã đánh dấu thật tốt.
“Cái này, còn có cái này, ta đều học hết rồi, Phúc Bảo nàng chọn đi, nàng thích cái nào, đêm nay, chúng ta sẽ, sẽ làm cái đó.”
Nghiệm Sơn Sinh gà gật, liên tục đưa những bức tranh vẽ hình mắc cỡ kia đặt trước mặt Phúc Bảo.
“Ta không xem.”
Phúc Bảo cảm thấy tên ngốc này thực sự say rồi, nếu không thì sẽ có nam nhân nào vào đêm tân hôn đưa cho nương tử mình xem xuân cung đồ, còn bảo nương tử chọn một tư thế để làm.
Cũng may nàng biết nhân phẩm của Nghiêm Sơn Sinh, nếu không thì đã sớm xem hắn là kẻ biến thái.
“Vậy, để ta tự mình chọn.”
Cầm lại đống tài liệu bảo bối của mình, Nghiêm Sơn Sinh xê sát lại chỗ Phúc Bảo, nuốt một ngụm nước miếng, vươn tay, run rẩy đưa về phía cổ áo Phúc Bảo.
“Hừ.”
Phúc Bảo nhẹ nhàng hừ một tiếng, tiếng hừ này như là tiếp thêm máu liều cho Nghiêm Sơn Sinh, tay không run nữa, trực tiếp đè cô nương mình ngày đêm thương nhớ xuống giường, tiện thể kéo luôn bức màn che lại.
Trong giường ê a, tiếng thở dốc ngắt quãng, tiếng kêu rên, kết bạn với ánh nến long phượng đầu giường, kéo dài đến hừng đông.
“Cũng không biết cục cưng Bảo Nhi của chúng ta thế nào.”
Buổi tối, Thiện Tuấn Hải cùng nương tử ngồi trên giường đất, kiểm kê lễ vật mà hôm nay thân hữu đưa tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận