Nông Gia Lạc
Chương 247: Gặp Lại
Bởi vậy nàng cũng chỉ có thể giả ngu giả ngơ, dự định cởi miếng ngọc bội bên hông xuống lần nữa, đưa cho vị phu nhân trẻ tuổi kia nhìn một cái.
“Ngọc bội trân quý như thế, đứng quăng lung tung.”
Lão phu nhân nhanh chóng ngăn lại, sợ đứa cháu dâu cố không biết nặng nhẹ kia quăng ngã làm hư miếng ngọc bội, nếu mình suy đoán không sai, miếng ngọc này chính là miếng ngọc bất ly thân của Tông Khánh đế, nếu bị tổn hại, chụp cho nàng cái tội làm hư hại vật hoàng thượng ban, coi rẻ hoàng quyền vẫn còn nhẹ.
“Ta tuổi này rồi, chỉ là cảm thấy hoa văn trên miếng ngọc bội có chút lạ lẫm, làm sao có thể đeo miếng ngọc bội như vậy, tấm lòng của cháu dâu ta nhận, còn chế tạo một miếng ngọc giống như đúc thế này thì không cần phải phiền như thế.”
Lão phu nhân cũng sẽ không chê cuộc sống hiện tại quá tốt. cố ý tìm phiền phức đến cho Hầu phủ.
“Dạ, lão tổ tông.”
Phu nhân trẻ tuổi thu mi, cảm thụ được ánh mắt của những chị em dâu các phòng khác đang trào phúng mình, mang cái tội này ném lên người Phúc Bảo, cảm thấy nếu không phải đối phương không thức thời, không chịu giao ngọc bội ra, lúc này nàng cũng sẽ không bị những chị em dâu đó châm chọc.
“Lão phu nhân, Trường Thọ thiếu gia tới thỉnh an ngài.”
Hầu phủ vẫn chưa phân gia, đến đời thứ tư, cháu cố, nam đinh đã tới 32 người, nữ tử cũng tới 23 người, bởi vậy, rất nhiều thời điểm, hạ nhân sẽ lấy thứ bậc của các thiếu gia để gọi.
Vinh Ưng thì khác, hắn là cháu cưng của lão thái tháo, bởi vậy nha hoàn có thói quen gọi hắn là Trường Thọ thiếu gia, một người khác cũng được hưởng thụ loại đại ngộ đặc thù này, chính là trưởng tôn của đại phòng, bởi vậy, có thể thấy được địa vị đặc thù của hắn ở trong phủ.
Lúc này, nghe tin Vinh Ưng tới, trừ nhị phòng có biểu tình tương đối vui mừng ra, sắc mặt của đại phòng và tam phòng trong chớp mắt đều cứng đờ, hiển nhiên hai phòng này đối với Vinh Ưng, đứa cháu trai được lão thái thái yêu thích này có nhiều khúc mắc.
“Mau mời tiến vào.”
Lão thái thái tuy già nhưng đầu óc minh mẫn.
Bình thường cháu trai đến thỉnh an bà đều là sớm với tối, chưa bao giờ chậm trễ, nhưng lúc này đã qua giờ tỉnh an sáng, hơn nữa trong nhà lại có khách nữ tới bái phỏng, cháu trai không có khả năng không biết, như thế nào, ngay lúc này lại đột nhiên chạy đến đây?
Trong lòng lão thái thái chỉ là nhất thời nghi hoặc, nếu Phúc Bảo hiện tại vẫn là cô nương chưa gả cưới, bà có lẽ sẽ còn cho rằng cháu trai có ý với nàng, nhưng hiện tại Phúc Bảo đã gả chồng, không có khả năng qua lại với cháu trai, bà đương nhiên không nghĩ rằng do cháu trai coi trọng tiểu cô nương này.
Bởi vậy, lão thái thái chỉ là do dự trong chốc lát, sai hạ nhân đưa cháu trai bảo bối của bà vào, dù sao trong phòng cũng không có người ngoài, còn cô nương Phúc Bảo này, lúc trước hắn đi Thanh Châu lâu như vậy, hẳn là cũng đã gặp qua, không cần phải rườm rà.
“Lão tổ tông đang có khách quý sao?”
Vinh Ưng những thứ khác không nói, gương mặt kia lớn lên cực kì xinh đẹp, lúc này hắn mặc một trường bào lụa màu nguyệt bạch, bên hông đeo một đai lưng ngọc bích, búi tóc cao cao, đeo quan ngọc bích, người trắng như ngọc, tuấn mỹ vô song, cả nhà đều bị vẻ sáng sủa của hắn làm chói mắt.
Những nàng dâu trẻ tưởi nhìn thấy gương mặt thần tiên công tử trong phủ cũng không thể cưỡng lại được, lúc này nhịn không được mà mặt đỏ bừng.
“Đúng là một khách nhân đáng yêu.”
Lão thái thái gật gật đầu, sau đó vẫy tay với cháu cố bảo bối, ý bảo hắn đến ngồi bên cạnh bà.
“Lúc trước từ biệt, không ngờ hôm nay gặp lại, không thể gọi ngươi một tiếng Phúc Bảo muội muội, ngược lại, nên gọi ngươi là Nghiêm phu nhân.” Vinh Ưng nhìn Phúc Bảo đang ngồi ngay ngắn bên cạnh, nhịn không được muốn trêu chọc nàng.
“Cửu đệ cùng Nghiêm phu nhân có quen biết sao?”
Cháu dâu trưởng đại phòng nâng nâng mi, tìm tòi dò hỏi.
“Đương nhiên là quen biết, đại tẩu quên xuất thân của Nghiêm phu nhân sao, trước giờ, tứ thúc với Thiện gia cùng giao hảo, mấy năm nay, nguyên liệu nấu ăn trong nhà đa số cũng lấy từ Thiện gia, cách đây không lâu, cửu đệ mới từ chỗ tứ thúc nhậm chức Thanh Châu trở về, quen biết với Nghiêm phu nhân, đó cũng là việc bình thường.”
Thay Vinh Ưng nói chuyện chính là dâu trưởng của nhị phòng, không nói tới chuyện nội bộ mỗi phòng tranh đấu, về đối ngoại, bọn họ đều vì lợi ích chung, danh tiếng của Vinh Ưng bị ảnh hưởng, đối với nhị phòng bọn họ không có chỗ nào tốt.
Lời nói này của nàng trực tiếp xoay chuyển ý đồ của đại phòng, ám chỉ quan hệ của Phúc Bảo với Vinh Ưng lệch lạc, chuyển thành quan hệ giao hảo của bậc cha chú, lúc này, nếu dâu trưởng đại phòng còn muốn nói gì nữa, người khác sẽ chỉ trích nàng làm trưởng tẩu mà không hiền hậu.
“Là ta ăn nói vụng về, chỉ là do vừa rồi nghe cửu đệ gọi khuê danh của Nghiêm phu nhân, điểm này sợ là không ổn.”
Cô nương nhà quan to hiển quý vô cùng quý giá, cũng chịu nhiều khuôn sáo giáo điều, khuê danh của cô nương, đa số đều không truyền ra bên ngoài, trừ bỏ những người gần gũi trong gia tộc, cùng với một vài người bên nhà chồng, sẽ có rất ít người biết được tên của các nàng.
Trong nhiều tình huống, chỉ biết gọi theo vị trí trong gia tộc, đại nương tử, nhị nương tử linh tinh gì đó, trước khi xuất giá thì gọi bằng họ của cha, sau khi xuất giá thì thêm họ của chồng, đa số gọi là ích ích thị, đợi sau khi các nàng qua đời, đưa vào lăng mộ của nhà chồng, đây cũng sẽ là tên khắc trên bia mộ của các nàng.
Bởi vậy, lúc này, vị phu nhân của đại phòng lấy chuyện này ra để bắt bẻ cũng không có gì là vô lý.
“Tiểu nữ sinh ra nơi thôn dã, thật sự không có nhiều quy củ như vậy, tên của ta, Trương Tam xay đậu hủ đầu thôn, Lý Tứ thợ săn ở cuối thôn, bà cụ già trăm tuổi trong thôn hay là đứa nhỏ để tóc quả đào vừa mới biết chữ, tất cả mọi người đều biết, cũng đều để mọi người gọi, cũng không cảm thấy mạo phạm.”
Phúc Bảo thật sự bội phục đám nữ quyến nhà giàu, nói một hiểu ba, trong lời nói còn thường xuyên giấu dao nhọn, trình diễn vở kịch trạch đấu, Phúc Bảo thật sự nuốt không trôi cuộc sống như vậy.
Đột nhiên nàng cảm thấy có chút may mắn, lão thần tiên giúp nàng đầu thai thành con của cha mẹ nàng, nếu không sinh ra ở thâm trạch hậu viện, nàng chỉ sợ mình không bị đánh chết mà là bị cuộc sống tranh đấu với nhau này hành cho chết.
Thoả mãn với cuộc sống hiện tại, Phúc Bảo càng thêm nhớ tới cuộc sống quê nhà, chỉ hy vọng thời gian trôi nhanh một chút, đợi đến ngày mai, khi vừa mở mắt ra, bọn họ lại đang ngồi trên chuyến tàu về quê hương.
“Phong tục mỗi nơi một khác, làm sao có thể quơ đũa cả nắm.”
Lão phu nhân nhìn được tâm tư của đại phòng, bà cũng nhìn thấy cháu trai với Phúc Bảo trong sạch, chưa kể Phúc Bảo đã sớm gả làm vợ người ta, đại phòng còn bắt bẻ vấn đề xưng hô nhỏ nhoi này, thật sự là quá hẹp hòi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận