Nông Gia Lạc
Chương 113: Bị Bắt Cóc
Một con khỉ to lớn, có vẻ là khỉ đầu đàn, kéo một nhánh cây, linh hoạt nhảy tới trước đám hài tử, sau đó ôm Phúc Bảo, trong các tiếng kinh hô của những đứa trẻ khác, trực tiếp nhảy lên cây đại thụ cao nhất.
Cái mông đỏ thẫm đặt trên cành cây, cái đuôi thích chí đưa qua đưa lại.
Đứa nhỏ này thật là đáng yêu, nó muốn giúp nàng bắt rận.
Hôm nay Phúc Bảo bím tóc chắc chắn, cứ thế mà bị hầu vương tháo ra.
“Phúc Bảo!”
Thấy một con khỉ đột nhiên nhảy ra ôm Phúc Bảo cướp đi, đám hài tử lập tức luống cuống, quên cả sợ hãi. Cả đám chạy lên, muốn cướp người trở về.
Nhưng mà con khỉ đang ở trên cây, trong đám trẻ lại chỉ có vài đứa biết trèo cây, còn lại, đa số chỉ biết đứng ở dưới nhìn bầy khỉ mà lo lắng.
“Chi chi chi !”
Hình như bầy khỉ trên cây cảm thấy dáng vẻ khẩn trương của đám thú không lông bên dưới rất thú vị, nên chúng ở trên cây, xoa đầu gãi tai, miệng cười không khép được, lộ vẻ ngang tàng, bướng bỉnh.
Còn có một số con khỉ nhỏ, cảm thấy đám thú dưới tán cây có chút giống mình, nhưng lại chẳng xinh đẹp như chúng nó, liền dùng những đồ vật trong tay ném vào người lũ trẻ. Cũng may đó chỉ là những hạt nhỏ hoặc vỏ trái cây linh ta linh tinh, có ném trúng người cũng không thấy đau.
“Chi chi chi !”
Đại hầu vương khó khăn ôm lấy cô bé loài người, vung cánh tay dài của mình, di chuyển sâu vào bên trong núi. Mấy con khỉ nhỏ đang chơi đùa cùng bọn nhỏ, thấy vậy, lập tức đuổi theo hầu vương.
“Thôi rồi, mau chạy nhanh xuống núi gọi người lớn đi.”
Ngưu Thiết Trụ giậm chân, cắm đầu cắm cổ chạy xuống chân núi.
Mấy con khỉ kia đều không biết cách khống chế sức lực, đừng nói tới chuyện có thể cứu Phúc Bảo trở về hay không, chỉ cần bị những con khỉ đó cào phải một đường bên ngoài da, thì sẽ ảnh hưởng đến chuyện hôn sự của Phúc Bảo sau này, có thể sẽ hủy hoại cả cuộc đời nàng.
Ngày thường, lũ trẻ thường trêu chọc lẫn nhau, nhưng thật sự không hề có ý xấu, hơn nữa, Phúc Bảo lại là tiểu cô nương khiến người khác yêu thích, bọn trẻ có đứa nào thấy nàng mà không đỏ mặt chứ? Bây giờ, cả đám nhỏ ngồi rì rầm, tự trách mình vì sao lại thèm ăn, bắt Phúc Bảo đem Thịt Ba Chỉ lên núi chứ, nếu không thì đã không có chuyện này xảy ra.
“Mấy đứa nói cái gì? Phúc Bảo bị lũ khỉ trên núi bắt đi rồi!”
Thiện Tuấn Hải và Tô Tương đều ở chỗ chuồng trại dưới chân núi, nghe lời nói của mấy đứa nhỏ, trong lúc nhất thời Tô Tương không chịu được, sắc mặt trắng bệch, hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngất xỉu.
“Lên núi, mau lên núi tìm, nhanh đi tìm đi.”
Chân nàng mềm nhũn nhưng vẫn gắng gượng muốn đứng lên, nhìn về phía núi, nói muốn đi lên đó. Đó là đứa bé mà nàng 9 tháng mang nặng đẻ đau, vừa là con gái vừa là tri kỉ của nàng. Chỉ cần con bé không xảy ra chuyện gì, nàng có thể đánh đổi bằng cả sinh mệnh của mình.
“Nhờ mọi người giúp sức cho, nếu có thể cứu Phúc Bảo nhà ta trở về, Thiện Tuấn Hải ta nhất định sẽ hậu tạ.”
Làm sao Thiện Tuấn Hải có thể không lo lắng chứ, nhưng tốt xấu gì hắn cũng là nam nhân, trước tiên, cần phải giữ được bình tĩnh. Hắn hiểu rằng, bây giờ chỉ có cách huy động người trong thôn lên núi, mới có khả năng tìm được con gái trở về. Dù sao núi cũng lớn như vậy, không ai có thể biết bầy khỉ đã chạy đi đâu, chỉ có cách tập hợp thật nhiều người, chia nhau ra đi tìm kiếm, mới có hy vọng tìm được con gái.
“Đệ muội, ngươi chạy nhanh về thôn thông báo với mọi người đi, tốt nhất là tìm trưởng thôn thông báo. Những người còn lại theo ta lên núi. Dù gì ta cũng có nghề thợ săn gia truyền, có lẽ sẽ tìm được tung tích của bầy khỉ.”
Hôm nay, Nghiêm Khôn cũng ở chỗ chuồng trại để xem xét tình hình của trang trại. Hắn vừa nói xong, Tô Tương giống như chết đuối vớ được cọc.
“Nghiêm đại ca, cảm ơn ngươi. Nếu có thể cứu được Phúc Bảo, ta sẽ để nàng nhận ngươi làm cha nuôi.”
Ở nông thôn, kết nghĩa không phải là một chuyện có thể tùy tiện làm bừa. Một khi đã kết bái, mối quan hệ cũng trở nên chẳng khác gì ruột thịt, người tiểu bối phải làm tròn trách nhiệm phụng dưỡng, đến ngày lễ tết, không thể thiếu chuyện tới lui thăm hỏi.
Nghiêm Khôn chỉ có một đứa con trai là Nghiêm Sơn Sinh, nên trong thời đại “nhi nữ song toàn” - phải có con trai lẫn con gái mới được cho là hòa hợp, một vài người mê tín trong thôn cho rằng, đây không phải là biểu hiện của có phúc khí. Nếu Phúc Bảo nhận hắn làm cha nuôi, đồng nghĩa với việc hắn sẽ có thêm một đứa con gái, có thể nói, hắn chính là chiếm được lợi lớn.
“Bây giờ Phúc Bảo mới là quan trọng nhất, đệ muội, ngươi yên tâm đi.”
Nghiêm Khôn bảo Thiện Tuấn Hải và những người trong thôn cầm theo những vũ khí tốt, cho dù là cuốc hay lưỡi hái đều được. Sau đó, mang theo một đám người, vội vã lên núi. Còn mấy đứa nhỏ vừa chạy về báo tin, người lớn cũng không để chúng đi theo, mà để bọn trẻ đi cùng Tô Tương, chạy thật nhanh về thôn, báo cho mọi người biết.
Chuyện này xảy ra, người trong thôn đều đồng lòng, nhất là đứa nhỏ bị lũ khỉ bắt đi lại là người trong thôn. Đứa bé nào không phải là bảo bối tâm can của cả nhà chứ? Vì thế, vừa nghe được tin tức, không nói hai lời, những thanh niên trai tráng trong thôn cùng một số phụ nhân thân mình đẫy đà, sức lực lớn đều chạy lên núi.
“Nương, Phúc Bảo sẽ không sao đâu.”
Lữ Tú Cúc còn chưa kịp đi, đã nghe tin tiểu yêu tinh tam phòng bị bắt đi. Mặc dù tiểu yêu tinh này khiến nàng chịu tổn thất không nhỏ, nhưng khi nghe tin con bé xảy ra chuyện, Lữ Tú Cúc lại vô cùng đau lòng. Một người yêu mạng như nàng, cũng theo những phụ nhân trong thôn lên núi đi tìm. Đây là chuyện mà trước giờ không ai có thể nghĩ tới.
Tưởng bà tử tuy đã lớn tuổi, nhưng Phúc Bảo là bảo bối tâm can của bà, lúc này, làm sao có thể ngồi yên ở nhà chứ? Nên cho dù mọi người khuyên bảo thế nào, bà vẫn nhất quyết cùng với hai con dâu đi lên núi.
“Cục cưng của ta đại phú đại quý, nhất định sẽ không xảy ra việc gì.”
Trong lòng Tưởng bà tử hiểu rõ, những con khỉ đó chẳng qua là thấy cháu gái bà đáng yêu, cho nên mới bắt lấy người chạy đi. Nhưng dù sao, đám khỉ đó cũng không phải con người, làm sao có thể chăm sóc tốt cho cục cưng của bà được chứ. Trong núi gió lớn, lại có nhiều mãnh thú trùng độc như thế, dường như Tưởng bà tử thấy được bộ dạng đáng thương của tiểu tâm can nhà mình.
Cho nên nói, khiến cho đám động vật yêu thích cũng không phải chuyện tốt đẹp gì. Trước thì sóc ném người, giờ thì khỉ bắt người, Tưởng bà tử không biết, nếu sau này sư tử, hùm beo tới thì con bé có khả năng chịu được hay không.
Bên này, dưới chân núi, người trong thôn chia thành từng nhóm đi vào núi. Bên kia, Phúc Bảo lơ mơ bị hầu vương ôm chạy.
“Chi chi chi !”
Nơi ở của đám khỉ là một lùm cây um tùm xanh mát, nơi này hẳn là ở sâu trong núi. Bởi vì hầu vương ôm nàng chặt cứng, nên Phúc Bảo không nhìn rõ được đường vào núi, chỉ biết nàng đã được ôm xuyên qua hai đám rừng cây rậm rạp. Nghĩ tới vị trí ẩn nấp này, chỉ sợ là ngay cả những thợ săn lão luyện cũng chưa chắc sẽ phát hiện ra.
Bây giờ đang là thời điểm giao giữa mùa hạ với mùa thu, nên có rất nhiều trái cây chín. Bầy khỉ rất biết cách chọn chỗ để ở, Phúc Bảo nhìn thấy bốn phía xung quanh đều là đủ loại trái cây màu sắc rực rỡ, xém nữa là hoa mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận