Nông Gia Lạc

Chương 89: Giằng Co

Chỉ là, nghe đâu Huyện thái gia này là công tử Hầu phủ ở kinh thành, bao nhiêu hương thân cụ lão lập tức phát điên lên.
Huyện lệnh tiền nhiệm xuất thân nghèo khổ, chỉ cần cho hắn đủ ngân lượng thì mọi chuyện sẽ được bảo toàn. Nhưng, người hiện tại lại không giống như thế, Hầu phủ kia chính là hoàng thân quốc thích, có cái gì tốt mà hắn chưa thấy qua, có thể có kiến thức hạn hẹp để bị mua chuộc bởi những đồ vật tầm thường ư?
Đưa mỹ nhân đến không được, nghe nói bên người Huyện lệnh có một người hầu hạ, là do lão thái thái Hầu phủ ban thưởng. Nếu không hiểu rõ sở thích đặc biệt của hắn, lại còn đắc tội với người duy nhất trong hậu viện của hắn, đến lúc đó bị đối phương nhớ kĩ, bọn họ còn có thể sống an ổn được hay sao?
Mấy ngày nay, đám hương thân sầu tới mức tóc bạc trắng, tốn không biết bao nhiêu ngân lượng để đưa cho những hạ nhân hầu hạ trong biệt viện đó, hỏi thăm sở thích của Huyện lệnh, chú ý động tĩnh của hắn.
Còn không phải sao, tuy rằng Vinh Tín lén lút xuống nông thôn, nhưng vẫn bị một số người có ý đồ nhìn thấy.
“Nhanh chóng điều tra xem Huyện thái gia rốt cuộc đi làm gì, nhỏ thì xem hắn đi xí mấy lần, lớn thì xem hắn đi những đường nào, hỏi thăm rõ ràng tất cả cho ta.”
“Vâng.”
Mục đích của mọi người đều giống nhau. Huyện lệnh lần đầu cải trang vi hành, lại cẩn thận như vậy, bên trong nhất định có ẩn tình. Chỉ cần đi sâu vào chuyện này, còn lo không thể lấy lòng điểm yếu của Huyện thái gia sao?
Trong lúc nhất thời, các hương thân nắm được tin tức tràn đầy tin tưởng, dường như thấy được tương lai tươi sáng, hòa thuận vui vẻ.
“Mua heo? Cửa hàng trên trấn của ta vẫn mở cửa. Vị này nếu muốn mua thịt heo tươi mới, thì chỉ cần nói chuyện với tiểu nhị của cửa hàng ta là được rồi.”
Nghiêm Khôn nghe nói có người tìm hắn, dùng chiếc khăn choàng ở cổ lau mồ hôi trên trán, sau đó lộ gương mặt đỏ bừng do phơi nắng, ngạc nhiên nhìn ra ngoài.
Nghe tới lai lịch của 3 người Vinh Tín, hắn có chút buồn bực trả lời. Tiệm thịt heo của hắn không phải có người học việc trông coi sao, chẳng lẽ người đó bằng mặt không bằng lòng, đóng cửa tiệm của hắn?
“Tại hạ không muốn loại thịt heo bình thường bán ở cửa tiệm của ngươi. Mà là muốn loại thịt heo thượng hạng, loại mà ngươi giao cho tiệm ăn Hảo Vận Lai.”
Vinh Tín không nghĩ tới, loại thịt heo mỹ vị như thế, lại xuất xứ từ tay của nam nhân chân tay thô kệch này. Quả nhiên, không thể trông mặt mà bắt hình dong. Nhìn nam nhân đồ tể dã man thế này, nhưng nhất định phải có một tâm hồn tinh tế, thì mới có thể nuôi dưỡng được loại thịt heo thượng hạng như vậy.
“Vị này thật biết nói đùa.”
Nghiêm Khôn híp mắt. Hắn không nghĩ tới, chính mình còn chưa truyền ra nguồn gốc vị ngon của mấy món chiêu bài ở tiệm ăn kia, thì đã có người nếm ra được, còn đích thân tìm tới cửa.
Nhưng bây giờ chưa phải là cơ hội tốt để lộ ra chuyện này. Chuồng trại vẫn chưa được xây dựng tốt, heo, gà vịt không thể đảm bảo cung ứng, mọi thứ đều nằm ngoài kế hoạch của Nghiêm Khôn.
Một người muốn mua, một người không muốn bán, hai người cứ như vậy giằng co nhau bên ngoài chuồng trại.
“Ông chủ Nghiêm cho rằng ta không đủ tiền sao?”
Đột nhiên Vinh Tín cảm thấy, mình cải trang vi hành có chút không được tốt. Trên người mặc một bộ y phục bình thường thế này, ai có thể tin tưởng rằng hắn có tiền, mà đem thứ tốt nhất của mình ra bán cho hắn chứ.
Tuy không biết chưởng quầy Hảo Vận Lai ra giá bao nhiêu, nhưng có thể sẽ cao hơn gấp 2, gấp 3 lần giá thị trường.
Nam nhân trước mặt này có vẻ khôn khéo, giảo hoạt. Không lý nào, món ăn thịt kho tàu đặc sản của cửa tiệm bán 5 lượng bạc 1 phần, mà hắn lại ngu ngốc lấy theo giá thị trường 10 quan 1 cân, để bán thịt cho bên tiệm ăn.
Nghĩ vậy, Vinh Tín ra hiệu cho quản gia thể hiện thành ý, để Nghiêm Khôn nhìn thấy.
Quản gia Vinh phủ lấy một xấp ngân phiếu trong lồng ngực ra, đây đều là ngân phiếu của Quảng Vinh - hiệu đổi tiền lớn nhất Khương Quốc. Huyện thành có một chi nhánh của chuỗi cửa hiệu Quảng Vinh này, sấp ngân phiếu này có giá trị 100 lượng, bất cứ lúc nào cũng có thể đổi thành tiền từ cửa hiệu Quảng Vinh.
Đây là số tiền tính theo số lượng thịt heo mà Vinh Tín ăn hàng ngày, cho dù Nghiêm Khôn bán giá cao thì cũng đủ hai, ba tháng tiền đặt cọc, có thể nói là vô cùng thành ý.
Vinh Tín cũng không sợ Nghiêm Khôn lừa hắn. Đợi đến lúc Nghiêm Khốn giao hàng đến nhà, biết được ai là người đặt mua thịt heo của cửa hàng mình, nếu thông minh, sẽ không để lòng dạ hẹp hòi mà giở trò lừa gạt.
Quả nhiên, vừa nhìn thấy ngân phiếu, Nghiêm Khôn thật sự có chút khó xử.
Thứ nhất, người trước mặt ăn mặc bình thường, nhưng ra tay hào phóng, hiển nhiên không giống những gì hắn ta biểu hiện ra bên ngoài.
Nếu bây giờ hắn cứ khăng khăng rằng trong tay mình không có lại thịt heo này, đợi đến lúc hắn chuẩn bị xong xuôi, tính toán lan truyền danh tiếng của thịt heo, chẳng phải sẽ đắc tội một địch nhân tiềm tàng sao?
Làm ăn buôn bán, hòa khí sinh tài. Những việc này khi còn làm thợ săn, Nghiêm Khôn có thể không hiểu. Nhưng về sau, Nghiêm Khôn lăn lộn ở huyện thành, sớm mài giũa khôn khéo, sao có thể không hiểu.
Đối phương thật thật giả giả, không thể nắm bắt được, càng khiến lòng người bất ổn, không thể an tâm.
“Vị này muốn ăn thịt heo loại tốt nhất, cũng được. Nhưng ngươi cũng biết, chúng ta cùng với tiệm ăn Hảo Vận Lai từng có giao kèo miệng, trong thời gian vẫn còn giao kèo, không thể đem thịt heo bán cho người khác. Nhưng, vì ngươi đích thân tới tìm, mỗi tháng chúng ta chỉ có thể cung cấp cho ngươi một ít, mặt khác, mong ngươi tuyệt đối không thể để lộ ra bên ngoài. Nếu không, đối với những người nông thôn như chúng ta, chuyện này thực sự rất khó xử.”
Thiện Tuấn Hải vốn dĩ đang ở bên trong giúp đỡ, thấy Nghiêm Khôn đi đã lâu mà chưa quay lại, trong lòng nghi ngờ, ra ngoài xem thử thế nào.
Không nhìn không sao, nhìn rồi bị hù mém chết, người trước mặt này, cho dù có hóa thành tro hắn cũng nhận ra.
Người ta nói rằng, phá vỡ tài lộ của một người cũng giống như giết cả nhà người ta. Tuy nói, Thiện Tuấn Hải là cái loại bên ngoài không thể kiếm tiền, nhưng lại có thể may mắn về nhà, kế thừa trang trại chăn nuôi khổng lồ của gia đình. Nhưng điều đó không có nghĩa là, hắn không coi trọng việc kinh doanh buôn bán nhỏ lẻ của mình mấy năm qua.
Nhất là, chuyện buôn bán trên trấn đối với hắn, có cũng được, không có thì hắn vẫn còn trang trại của Thiện gia. Nhưng những huynh đệ của hắn thì khác, họ phải dựa vào đó để sống qua ngày. Bây giờ, họ vì chuyện làm ăn mà phát sầu, Thiện Tuấn Hải càng không thể không để trong lòng.
Mà tất cả những chuyện này, đều là do Huyện lệnh tân nhiệm gây ra. Tuy hắn chỉ mới gặp một lần, nhưng gương mặt kia, cả đời này hắn không thể quên.
Thiện Tuấn Hải cũng biết chừng mực. Nhà bọn họ như vậy, căn bản không thể đấu lại quan huyện. Vả lại, vốn dĩ chuyện làm ăn kia của bọn họ, nói khó nghe thì chính là lợi dụng sơ hở để làm, người ta muốn cấm thì thật sự có đạo lý. Bọn họ chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo, không thể đổ hết tất cả lên đầu Huyện thái gia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận