Nông Gia Lạc

Chương 90: Ở Lại Dùng Cơm

Bởi vậy, tuy trong lòng Nghiêm Tuấn Hải uất hận nhưng lại uất hận không đạo lý. Loại tâm tư rối rắm này khiến cho người ta không biết phải làm thế nào.
Không phải sao, nhìn Nghiêm Khôn khó xử, Thiện Tuấn Hải chấn chỉnh tâm tình, chủ động đứng ra nói chuyện.
Tuy rằng, không biết vì sao người trước mặt có thể biết được loại thịt heo tốt của Thiện gia, nhưng nếu như có thể tạo quan hệ tốt với Huyện thái gia, thì ở huyện thành này, bọn họ cũng có thể xem như là có chỗ dựa.
Thấy thái độ của Thiện Tuấn Hải rõ ràng như thế, Nghiêm Khôn rất nhanh ý thức được, có lẽ Đại Hải nhận ra được người tới là ai, thân phận của người trước mắt này có lẽ vô cùng đặc thù.
“Huynh đệ của ta nói không sai. Lúc trước không nói thật với ngài, cũng bởi vì cái gì cũng có quy tắc của nó. Nếu bây giờ đã không thể giấu được nữa, thì cũng mong ngài giữ bí mật giúp chúng ta. Sau này, nếu như trong phủ muốn ăn thịt tươi mới, thì chúng ta sẽ để lại một phần, đảm bảo sẽ không thiếu cho phủ ngài.”
Thuận thế, Nghiêm Khôn liền thay đổi thái độ, đáp ứng yêu cầu mua heo của Vinh Tín.
Đến lúc này, nếu Vinh Tín còn không biết bản thân mình đã bị lộ, thì hắn chính là đầu heo.
“Cũng sắp tới giờ cơm trưa, từ thôn chúng ta tới thị trấn gần nhất cũng phải mất hơn nửa canh giờ, vị này, hay là đến nhà chúng ta dùng bữa cơm đi. Tuy rằng không có rượu tốt, thức ăn ngon, nhưng nguyên liệu đảm bảo tươi sạch. Hơn nữa, không phải các vị muốn đặt thịt sao, chúng ta có thể cùng nhau thương lượng giá cả.”
Thiện Tuấn Hải suy nghĩ linh hoạt. Tạm thời đem mối thù thất nghiệp ném sang một bên, tính toán làm sao dụ dỗ được vị quan phụ mẫu trước mắt này. Không cần đối phương có thể cho hắn ít nhiều lợi ích, ít nhất là nếu gặp phiền toái, có thể nhờ đối phương giúp đỡ.
Vị Huyện quan trước mặt này, chính trực hơn vị huyện quan tiền nhiệm không ít. Tuy rằng Thiện Tuấn Hải bất mãn việc hắn đưa ra một loạt lệnh cấm, khiến mình tổn thất không ít, nhưng không thể phủ nhận, việc làm của đối phương thật sự mang lại rất nhiều lợi ích cho toàn bộ huyện thành huyện Bá Giang.
“Vậy, cung kính không bằng tuân mệnh.”
Vinh Tín hơi nheo mắt một chút, đánh giá hai nam tử trước mặt, tươi cười cung kính nhưng không nịnh nọt, trong lòng cảm thấy thú vị. Tuy rằng tùy tiện ở lại một nhà nông ăn cơm có chút không thỏa đáng, nhưng hắn vẫn đáp ứng.
Vốn dĩ cải trang vi hành, nguyên nhân chính là vì muốn tìm hiểu một chút phong tục tập quán ở xung quanh mình, cùng với những cách thức kiếm tiền của nông gia, trừ việc đồng áng thì còn những thủ đoạn nào. Bây giờ kết giao với hai người thông minh cơ trí, hỏi thăm tin tức từ hai người bọn họ, xem ra mọi việc sẽ đơn giản hơn nhiều.
Phúc Bảo không biết người mà nàng dẫn đi tìm Nghiêm Khôn, lại được cha nàng nhiệt tình giữ lại dùng cơm.
Ở nhà bạn Ngưu Thiết Hoa tới giờ cơm trưa, uyển chuyển từ chối lời mời cơm khách sáo của cha mẹ Ngưu gia, Phúc Bảo mang theo Thịt Ba Chỉ vui vẻ đi về nhà.
Tới giờ cơm, trừ những người không thức thời ra, thì sẽ không có người nào ở nhà người khác ăn chực.
Trước mắt mà nói, ở thôn Bình Liễu, những người hiểu biết đạo lý này tương đối nhiều, cho nên lúc này quay về, những người quấy rầy ở nhà nàng chắc hẳn cũng đã về.
“Tiểu cô nương, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Phúc Bảo ngân nga bài đồng dao, tâm tình có chút vui vẻ. Vừa bước vào nhà, còn chưa kịp làm nũng với gia nãi, cha mẹ, thì đã nghe âm thanh quen thuộc.
“Vinh gia có quen biết tiểu nữ nhà ta sao?”
Vinh Tín chỉ nói mình họ Vinh, bởi vậy đám người Thiện Tuấn Hải liền gọi hắn là Vinh gia.
Đối phương dù sao cũng là Huyện lệnh, tuy rằng hắn không nói ra thân phận của mình, nhưng nhìn bộ dạng của Thiện Tuấn Hải, rõ ràng đã nhận ra thân phận của đối phương. Giờ mà giả ngu gọi hắn là Vinh đại ca, thì không phải là thân cận đâu, mà chính là mạo phạm đó.
Với lại, mọi người cũng chẳng quen thuộc tới mức đó. Một người làm quan, một người là dân thường, chân đất ở nông thôn, có là giao tình thì cũng không phải kiểu giao tình như thế.
“Lúc nãy, là tiểu cô nương này dắt ta đi tìm các ngươi.”
Nghe Vinh Tín nói, Thiện Tuấn Hải gật đầu đáp lại. Sau đó mịt mờ, lo lắng nhìn con gái đơn thuần của mình.
Đứa con gái này của hắn vẫn là quá thuần khiết, lương thiện. Nàng không biết mình đáng yêu thế nào sao? Bây giờ bên ngoài có nhiều kẻ lừa đảo như vậy, một cô nương như nàng vừa đi ra, không biết là có bao nhiêu kẻ để ý, nàng thì hay rồi, ngây ngốc dẫn đường cho mấy người lạ mới vào thôn.
Thiện Tuấn Hải trong lòng lo lắng như lửa đốt, quyết định chờ tới tối, lúc nghỉ ngơi phải dạy dỗ con gái thật tốt, để nàng ý thức được mình khiến người ta yêu thích như thế nào.
Phúc Bảo không nghĩ tới mình đã trốn đi sớm, rốt cuộc lại bị nam nhân ôn hòa mà mình chỉ đường cho bán đứng. Cảm nhận được ánh mắt của cha mẹ, Phúc Bảo đoán được, chỉ sợ là đêm nay, nàng sẽ không thể yên ổn.
Nhìn bộ dạng nhăn nhó đáng thương của Phúc Bảo, Vinh Tín nhịn không được cười to trong lòng, một cô nương linh hoạt đáng yêu như thế, sao lại không phải là con gái hắn chứ.
Sinh ra trong một gia đình làm nông bình thường, quả thực là đáng tiếc, đáng tiếc.
“Sáng nay vừa ra khỏi cửa, liền nghe hỉ thước kêu ríu rít. Lúc ấy ta liền nghĩ, có thể là khách quý tới nhà, quả nhiên, không phải quả thực là có khách quý sao.”
Tưởng bà tử với Tô Tương cùng nhau chạy qua chạy lại giữa nhà chính với phòng bếp, tranh thủ trong thời gian ngắn nhất, làm ra một bữa cơm thật thịnh soạn.
Nhưng bởi vì thời gian quá gấp, mổ heo giết gà chắc chắn không kịp, nên chỉ có thể dùng những nguyên liệu hạn chế, cố gắng làm hài lòng khách quý.
Thịt muối hấp, thịt muối chính là dùng loại thịt ba chỉ ngon nhất trên thân heo, nạc mỡ đan xen, cắn một miếng, mềm mại, trơn tuột, khiến người nếm hết sức thỏa mãn.
Rau hẹ xào trứng gà, trứng gà do gà mái trong nhà đẻ, rau hẹ cũng là ở nhà trồng, tươi xanh, thơm phức.
Thịt kho tàu, là món sở trường của lão thái thái. Hơn nữa, từ nhỏ Phúc Bảo đã đi theo bên cạnh lão thái thái, lấy lý do là đứa nhỏ không hiểu chuyện, rất nhiều lần lúc lão thái thái đang nấu nướng, xúi giục lão thái thái cho thêm những hương liệu kì lạ. Dần dần, món này được lão thái thái cải tiến, phong vị ngon gấp mười lần.
Linh tinh, vụn vặt, tổng cộng 8 món nóng, 1 món canh. Bởi vì nguyên liệu quá ngon, nên Vinh Tín ăn quên luôn cả trời đất.
Hắn cảm thấy, mình trước giờ quá sơ sót. Cả nhà này, hoàn toàn không phải chỉ có tay nghề nuôi heo, ngay cả rau quả trong nhà tự trồng, so với những thứ hắn được ăn ở kinh thành cũng ngon hơn nhiều.
Xem ra sau này, đồ ăn trong phủ không cần suy xét chọn mua, tất cả đều lấy từ Thiện gia là được. Hơn nữa, với tay nghề của đầu bếp trong phủ, sau này chỉ cần hắn mở miệng là được hưởng phúc rồi.
“Ngươi nói là Huyện lão gia ăn cơm ở một hộ nhà nông, còn cảm thấy đồ ăn rất ngon?”
“Ngươi nói, Huyện lão gia khen gia súc và rau dưa ở một hộ nhà nông ở thôn Bình Liễu ngon?”
“Huyện lão gia nói đồ ăn ở hộ nhà nông kia là tuyệt nhất?”
Hầu hết những nhà cho người theo dõi động tĩnh của Vinh Tín hôm nay, đều nhận được tin báo như vậy.
Nói thế nào, Vinh Tính là công tử phủ Hầu gia ở kinh thành, hắn khen ngon, là ngon thế nào, hay nói cách khác, trong này có ẩn ý gì?
Trong lúc nhất thời, cả đám hương thân ở huyện thành đều mê mang.
- Giải thích, Hỉ thước là chim khách. Loài chim này mang ý nghĩa cát tường, báo tin vui, người Sơn Đông có câu “hỉ thước kêu, báo tin vui, không phải tài lộc tới thì là người thân đến”. Hết giải thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận