Nông Gia Lạc
Chương 199: Hôn Sự Của Nữ Nhi
Trái tim thình thịch đập loạn xạ, Nghiêm Sơn Sinh từ từ đưa tay của mình tới gần, thử thăm dò ý của Phúc Bảo.
“Cái gì mà chữa bệnh với không chữa bệnh? Sơn Sinh, ngươi bị bệnh à, thế thì nhanh chóng uống thuốc đi.”
Thiện Tuấn Hải đi tìm con gái mình, thấy con gái bảo bối tâm can đang đứng chung một chỗ với con sói đuôi to, nói chuyện cái gì mà bệnh với không bệnh, tuy rằng đề tài này hắn không thèm để ý, nhưng Thiện Tuấn Hải cực kỳ để ý cái tên tiểu tử Nghiêm Sơn Sinh này, nhanh chóng chạy tới, tách hai đứa trẻ này ra.
Bị Thiện Tuấn Hải làm gián đoạn, Nghiêm Sơn Sinh chắc chắn không thể thành công thể hiện tâm ý, nhanh chóng bỏ tay xuống. Rất nhanh, hắn liền hối hận, chỉ vì mình không đủ quyết đoán. Hắn hận không thể đập chết cái sự lằng nhằng, dông dài của mình lúc nãy.
“Hải thúc yên tâm, con nhất định sẽ cố gắng để tìm thuốc uống.”
Từ trước tới nay, Nghiêm Sơn Sinh luôn không biết nói năng thế nào để biểu đạt tâm ý của mình. Nhưng lúc này lại giống như được thần phật phù hộ, Phúc Bảo nghe hiểu được hàm nghĩa những lời nói ẩn ý của Nghiêm Sơn Sinh, khiến nàng vừa e thẹn vừa luống cuống, khuôn mặt ửng hồng vô cùng mê người.
Chỉ có mình Thiện Tuấn Hải nghe như lọt vào sương mù, cảm thấy hình như mình đã bỏ lỡ cái gì đó.
“Thế thì tốt, nếu có cần gì, cứ đến tìm Hải thúc giúp đỡ.”
Thiện Tuấn Hải cộc cằn nói, như thế nào hắn lại cảm thấy cái thứ thuốc mà hắn và tiểu tử thúi Nghiêm Sơn Sinh kia nói, căn bản là không cùng một thứ.
“Việc tốt trời ban, đại thiện nhân, ta tới chúc mừng các ngươi đây.”
Lúc ba người đang chìm đắm trong bầu không khí quái dị, thì bên ngoài lại ầm ĩ, phá vỡ cục diện bế tắc này. Thiện Tuấn Hải nghe thấy những âm thanh khua chiêng gõ trống, đang hướng về phía nhà mình đi tới.
“Phúc Bảo, nương con đang tìm con kìa. Sơn Sinh, ngươi đi giúp cha ngươi thu dọn một chút đồ đạc đi.”
Trước khi đi, Thiện Phúc Hải lòng dạ hẹp hòi, cũng không quên tách hai đứa nhỏ ra.
Thiện Phúc Bảo đang hốt hoảng cuối cùng cũng không còn trừng mắt nữa, đôi mắt ẩn chứa nét xuân sắc của thiếu nữ quét qua Nghiêm Sơn Sinh, sau đó ngượng ngùng xoắn xít, đi về phía khác.
Nghiêm Sơn Sinh bị ánh mắt kia kích thích, thiếu chút nữa đã quên nhạc phụ tương lai còn đang đứng ở bên cạnh như hổ rình mồi, lè lưỡi ngoắc đuôi chạy theo.
Hắn nghĩ, lẽ nào đây là Phúc Bảo đáp ứng hắn? Chính là đáp ứng hắn sao?
“Đi đi đi”.
Thiện Tuấn Hải không nhìn ra được hai đứa nhỏ liếc mắt đưa tình, hắn chỉ thấy Nghiêm Sơn Sinh y chang con sói đuôi to, chảy nước miếng nhìn chằm chằm bóng dáng của con gái hắn, bộc lộ lòng lang dạ thú ra ngoài.
Thiện Tuấn Hải có chút sốt ruột, hận không thể lập tức đá mông cái thằng nhỏ mà ngày xưa hắn yêu thích nhất này, đuổi người ra khỏi nhà.
Âm thanh bên ngoài vang lên lần nữa, Thiện Tuấn Hải cảm thấy hơi bất an, túm chặt tay Nghiêm Sơn Sinh, kéo ra ngoài nhà chính.
“Ai da, đại thiện nhân, ngươi có thể coi như là ta đến đây để báo cho ngươi một tin mừng.”
Một nữ nhân trang điểm giống bà mai đang đứng ở nhà chính, nói chuyện với Tưởng bà tử và Thiện lão gia. Trong phòng còn có người của đại phòng và nhị phòng Thiện gia, vốn dĩ đều đang ngồi, thấy Thiện Tuấn Hải bước vào, tất cả đều đứng lên.
“Chưa vội mừng, ta còn chưa biết mình có chuyện vui gì mà.”
Thấy người trước mặt ăn mặc và trang điểm như bà mai, chân mày của Thiên Tuấn Hải khẽ chau lại. Đối với hắn mà nói, bà mai xuất hiện, nghĩa là lại có chuyện bực bội sắp đến.
Quả nhiên, việc bà mai nói chính là việc Thiện Tuấn Hải luôn né tránh, hôn sự của con gái hắn.
“Vương Ý, Vương đại thiện nhân, chắc đại thiện nhân ngươi cũng biết.”
Lời này của bà mối có chút rối loạn, thiếu chút nữa tự mình làm rối mình.
Sau khi nhận được bảng hiệu nhà tích thiện, người xung quanh đều có thói quen gọi Thiện lão gia là lão thiện nhân, gọi Thiện Tuấn Hải là đại thiện nhân, mà trước đây, Vương Ý ở huyện Bá Giang vẫn luôn mang danh hào thiện nhân, hơn nữa lúc quyên góp lương thực, hắn cũng góp một phần, bây giờ có tới hai đại thiện nhân, bọn họ chỉ có thể dựa vào cái họ để phân biệt khác nhau.
“Vương gia có một công tử, năm nay vừa mười sáu, phong lưu phóng khoáng, hiếu thuận, khiêm tốn, phẩm chất tốt đẹp, cha lại có phong hào. Lúc này, Vương đại thiện nhân biết nhà ngài có nữ nhi, đang tuổi hôn phối, dịu dàng, xinh đẹp, hiền huệ, đoan trang, trong lòng rất vừa ý, liền kính nhờ bà lão ta tời cửa làm mai cho hai đứa nhỏ.”
Bà mai cười xán lạn, đối với bà, Vương gia và Thiện gia đều có danh ‘tích thiện’, gia cảnh hai nhà đều giàu có, sung túc, vô cùng xứng đôi.
Huống hồ, trước giờ, công tử Vương gia đều nổi danh là người thông tuệ, chỉ là lúc trước bị thương tịch làm ảnh hưởng, bây giờ hoàng đế đã ân chuẩn để con cháu Vương gia tham dự khoa khảo, công tử Vương gia chưa hẳn sẽ không có cơ hội làm rạng danh.
Bà suy nghĩ, Thiện gia chắc chắn sẽ rất hài lòng việc hôn nhân này.
Kỳ thật, nếu không có Nghiêm Sơn Sinh, nói không chừng Tưởng bà tử sẽ động tâm. Dù sao nhà họ cũng không ít lần tiếp xúc với Vương Ý, có người cha như Vương Ý, đứa con của hắn chắc chắn sẽ không tệ. Hơn nữa, nề nếp gia đình Vương gia cũng trong sạch. Quả đúng là một mối hôn sự tốt.
Nhưng phía trước còn có một thanh mai trúc mã như Nghiêm Sơn Sinh, lớn lên rất hợp ý, nên những người tới sau đều khiến Tưởng bà tử có chút không hợp mắt.
“Giúp ta từ chối Vương gia đi, con gái ta đã có hôn phối rồi.”
Câu trả lời của Thiện Tuấn Hải khiến mọi người đều không ngờ tới. Lữ Tú Cúc đứng bên cạnh, đang hận không thể thay Thiện Tuấn Hải đồng ý hôn sự này, nghe vậy liền há hốc mồm.
Tiểu yêu tinh có hôn phối? Sao đường đường là một đại bá nương như bà lại không biết gì hết vậy?
Nghe thấy câu nói của Hải thúc, trước tiên, Nghiêm Sơn Sinh cảm thấy tâm mình lạnh đi một nửa. Hắn biết mình với Phúc Bảo không có hôn ước, mà lúc này, Hải thúc lại khẳng định chắc chắn rằng Phúc Bảo đã có hôn phối, người đầu tiên mà Nghiêm Sơn Sinh nghĩ tới chính là nam nhân xinh đẹp như ‘hồ điệp’ kia.
Tâm tình thoáng chống sa sút, Nghiêm Sơn Sinh cảm thấy vô cùng mờ mịt, nếu Phúc Bảo thực sự cùng nam nhân tên Vinh Ưng kia đính hôn, hắn nên làm cái gì bây giờ.
Đối với Nghiêm Sơn Sinh mà nói, Phúc Bảo đã ở một vị trí vô cùng đặc biệt trong lòng hắn.
Nàng không chỉ là cô nương hắn thích, mà nàng còn là ánh sáng chiếu rọi tuổi thơ u ám của hắn. Với một người mà mọi người tránh còn không kịp như hắn, lúc không ai muốn làm bằng hữu với hắn, chính là hai huynh muội Phúc Bảo với Phúc Đức đã không so đo những lời đồn đại vớ vẩn, đối đãi với hắn như người thân trong nhà.
Nói theo kiểu văn hoa, màu mè, thì đối với Nghiêm Sơn Sinh, hai huynh muội nàng đã cứu rỗi hắn.
Thời gian đặc biệt, những trải nghiệm đặc biệt, Phúc Bảo xuất hiện ở thời khắc thích hợp nhất, sẽ không bao giờ xuất hiện một cô nương thứ hai giống như Phúc Bảo, khiến hắn khắc sâu vào trong tâm trí.
Có đôi khi, càng là nam nhân thật thà thì càng ngang bướng, Nghiêm Sơn Sinh chính là người như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận