Nông Gia Lạc

Chương 237: Không Oán Trách

Ban ngày lộn xộn, tùy lễ chỉ nhớ tên, chứ không biết rõ rốt cuộc là những món lễ vật đó là thứ gì, lúc này vào ban đêm, có thời gian, cũng có thể kiểm kê lại một chút.
Không phải hai vợ chồng tham lam, mà lễ vật đưa gả đều phải có quà để đáp lễ, dựa theo giá trị lễ vật mà người ta đưa tới, đợi đến khi trong nhà đối phương có hỉ, lúc đó sẽ mang một phần lễ vật trở về.
Qua lại tới lui nhiều người như vậy, hơn nữa rất nhiều người có khả năng làm tiệc rượu sau cả chục năm, chỉ dùng đầu thôi thì không thể nhớ được, để cho ổn thỏa, mỗi người sẽ ghi vào tờ giấy ngày giờ cùng lễ vật, đến lúc đó đáp lễ, cũng có thể căn cứ danh mục quà tặng mà thêm giảm.
Hôm nay tới không ít thân tích và hàng xóm xung quanh Thiện gia, nghe nói Thiện gia gả cô nương, những khách quen của Thiện gia, hoặc là đích thân đến, hoặc là phái quản gia đến tặng lễ, những phú hào đó ra tay rộng rãi, Thiện Tuấn hải cảm thấy có thứ gì tốt cũng không cần giữ lại, đợi ba ngày nữa con gái hồi dâu, hắn sẽ để con gái mang đi.
Tên nữ nhi khống này không hề có suy nghĩ con gái gả chồng như bát nước đổ đi, chỉ toàn suy nghĩ nát óc muốn đem hết cả cái nhà cho con gái đáng yêu mang đi.
“Miếng ngọc bội này để Phúc Bảo giữ đi.”
Trong đống lễ vật hôm nay thu được, Thiện Tuấn Hải lấy ra một miếng ngọc bội có ghi chú là Hoàng lão gia tặng. Hắn cơ hồ đã nhận ra thân phận của vị Hoàng lão gia này, ngọc đối phương đưa cho, hắn đương nhiên muốn để lại cho bảo bối ngoan ngoãn.
“Miếng ngọc này giá trị không nhỏ, là nhà ai đưa vậy?”
Mấy năm nay Thiện Tuấn Hải cũng mua không ít trang sức kim ngọc cho Tô Tương, đối với ngọc thạch tốt hay xấu, cũng có một chút khả năng thưởng thức và giám định.
Miếng ngọc bội này, lúc trước là do mẹ đẻ của Tông Khánh đế tặng, phẩm vị của đối phương không cao, cũng không phải là người được sủng ái nhất, miếng ngọc bội bà tặng đương nhiên không coi là thượng đẳng, Tông Khánh đế mang miếng ngọc này bên người chủ yếu là bởi vì muốn tưởng niệm.
Một thời gian dài, việc đeo miếng ngọc này cũng trở thành thói quen.
Nhưng mà đối với hoàng gia miếng ngọc bội này không tính là thượng đẳng, nhưng đối với những phú hộ bình thường, cũng là đồ vật có giá trị liên thành, huống chi, ẩn sau nó còn mang giá trị là do hoàng đế tặng, nói nó vô giá cũng không quá chút nào.
“Thứ tốt như thế, đúng là nên để cho Phúc Bảo giữ.”
Thấy biểu tình của phu quân, thân phận người tặng lễ hình như có chút phức tạp, Tô Tương hiểu chuyện nên không hỏi lại, chỉ là tán đồng với quyết định vừa rồi của phu quân, lại tìm kiếm trong đống lễ vật, xem thử còn có thứ gì tốt hay không, để cho Bảo Nhi ngoan ngoãn của nàng.
“Tiểu nhị lang, cha mẹ của ngươi dọn sạch nhà cho muội muội ngươi làm của hồi môn, trong lòng ngươi thật sự không oán trách một chút nào sao?”
Dựa vào việc mấy ngày muội muội xuất giá, Thiện Phúc Đức cũng xin phép trường học một thời gian, có thể ở nhà thêm vài ngày, chờ sau khi muội muội hồi dâu mới quay lại thư viện.
Hắn không phải loại chỉ học lý thuyết suông, sau khi đọc sách thì sẽ thường xuyên đi ra bờ sông hoặc là chân núi để hít thở không khí trong lành nơi thôn quê cho tỉnh táo, nhân tiện chăm sóc cho Thịt Ba Chỉ mà muội muội để lại.
Hôm thành thân có quá nhiều chuyện xảy ra, lễ tiết rườm rà, Phúc Bảo không nỡ mang theo Thịt Ba Chỉ đến nhà mới.
Mấy ngày nay, Thịt Ba Chỉ đều uể oải, nghĩ tới cũng biết là từ nay về sau, tiểu bảo bối của nó đã trở thành tiểu bảo bối của người khác, chỉ khi Thiện Phúc Đức mang theo nó đi ra ngoài dạo quanh, nó mới có thể lanh lợi hơn một chút, còn có thể ở trên vai Thiện Phúc Đức, gặm mấy quả tùng tròn.
Hôn lễ đã qua hai nhưng mười dặm hồng trang kia vẫn là đề tài để người trong thôn bàn tán sôi nổi.
Là con trai duy nhất của tam phòng Thiện gia, cũng không phải lần đầu tiên Thiện Phúc Đức bị người ta chặn lại, hỏi han vấn đề chẳng mấy hay ho gì này.
“Không oán trách.”
Thiện Phúc Đức trời sinh là một đứa trẻ vui vẻ, người trong thôn chưa từng nhìn thấy hắn mặt ủ mày ê, lúc này hắn nói không oán trách, mọi người lại cảm thấy hắn giả vờ vui vẻ, làm gì có người nào nguyện ý lấy đồ vật của mình cho không một người để gả ra ngoài đâu.
“Tiểu nhị lang không hổ là người đọc sách, quá là hào phóng, có điều, tiểu nhị lang à, cha mẹ ngươi cho muội muội ngươi của hồi môn khí thế như thế, có còn chừa lại cho ngươi một chút để ngươi cưới vợ không?”
Người trong thôn tò mò thắc mắc, nếu Thiện gia cho con gái của hồi như thế, tài sản để lại cho con trai, chắc sẽ còn nhiều hơn nữa.
Nghĩ tới ngày đó của hồi môn Phúc Bảo mang đến nhà chồng có mấy trăm mẫu ruộng thượng đẳng, còn có mấy cửa hàng mỗi ngày kiếm không ít tiền ở khắp huyện thành, phủ châu, nhà cử giá trị xa xỉ, nếu Thiện gia có thể để lại cho con trai một phần gia sản như thế, không dám mơ đến vị trí chính thê xa vời, nhưng cũng có thể đưa con gái mình tới là nha hoàn cho Thiện Phúc Đức.
Bữa tiệc cưới đó đã hoàn toàn thay đổi thái độ của người dân thôn Bình Liễu đối với Thiện gia.
Trước kia, Thiện gia chỉ là một phú hộ bình thường trong thôn, bây giờ, bọn họ thể hiện ra tài lực của mình, mấy thương hộ có tiền nhất huyện thành cũng chưa chắc so được với họ.
Giống như là vốn dĩ ngươi chỉ cần ngẩng đầu một chút là có thể nhìn thấy được người ta, lúc này, người ta bỗng nhiên đứng ở núi cao, cho dù ngươi đã ngẩng cao đầu hết mức, lại còn nhón chân nữa, cũng không thể nhìn thấy sự tồn tại của người ta, trong lòng ngươi, chỉ có thể sinh ra một loại kính sợ không thể gọi tên.
Thiện Phúc Đức là con trai duy nhất của tam phòng Thiện gia, Thiện gia đương nhiên coi trọng hôn sự của hắn, những cô nương dân dã bình thường chưa chắc đã lọt được vào tầm mắt của Thiện gia, cho nên không ít nhà có ý đồ, muốn nghĩ ra chiêu độc để cô nương nhà mình có thể động chạm, tiếp xúc với Phúc Đức, không làm chính thê được thì làm nha hoàn cũng được rồi.
Thiện gia nhiều của cải như vậy, đồ vật mà cô nương nhà mình tùy tiện lây ra cũng đủ để làm chi phí sinh hoạt của cả nhà bọn họ.
Suy nghĩ trong lòng của người trong thôn, không khác gì ý tưởng của mẹ ruột Phù tú Liên năm đó.
“Nhưng mà, tiểu nhị lang, cha mẹ ngươi mang hết đồ vật trong nhà ngươi cho muội muội, chẳng lẽ ngươi không sợ nương tử tương lai của ngươi để ý à.”
Phù nương tử nghĩ tới chuyện con gái mình coi như là tặng không cho Thiện gia, không khỏi càng tức giận, nếu biết trước của cải tam phòng Thiện gia nhiều như vậy, lúc trước nàng nên kiên quyết đòi lễ hỏi nhiều một chút, không giống hiện tại, bị cái mụ la sát kai nhìn chằm chằm, nàng chỉ cần tới gần nhà con gái một chút, đối phương liền xách theo dao phay hoặc là que cời lửa chạy ra.
Dần dần, Phù nương tử cũng không dám chạy đến nhà con gái nữa.
Nàng đem sự oan giận đối vớ nhị phòng Thiện gia chuyển sang trên đầu tam phòng, nghĩ tới mấy chục rương đầy ắp của hồi môn, Phù nương tử không khỏi ảo tưởng, mấy chục rương của hồi môn kia, tùy tiện cho nàng một cái cũng được rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận