Nông Gia Lạc

Chương 133: Quảng Lăng Hầu Phủ

“Lão phu nhân, ngũ thiếu gia cho người tặng lễ vật tới.”
Quảng Lăng Hầu Phủ ở kinh thành xa xôi, hôm nay vô cùng náo nhiệt. Người trong phủ đều biết, ngũ thiếu gia mà lão phu nhân yêu thương nhất đang ở nơi thâm sơn cùng cốc nào đó, đã cho ngươi trong phủ mang đồ tới.
Đêm qua nghe được tin báo, hôm nay lão phu nhân liền dậy sớm, nóng lòng mỏi mắt trông đợi.
“Tằng tổ mẫu, đồ mà cha tặng đã tới rồi ạ?”
Tiểu ca nhi môi hồng răng trắng, ăn mặc giàu sang phú quý, ngồi bên cạnh một lão thái thái quý khí uy nghiêm, làm bộ như không xương cốt, dựa vào ngực lão thái thái làm nũng.
“Cái người cha không có lương tâm của con, cuối cùng cũng nhớ tới bà lão già như ta.”
Vinh lão phu nhân ôm cháu cố, giống như là nhìn bảo bối tâm can của mình, biểu tình ôn nhu, đâu còn lời nói khí phách một là một, hai là hai của ngày xưa.
Bà ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa chính, ánh mắt mong đợi, không biết cháu trai ngoan ngoãn của bà sẽ tặng bà bảo bối gì đây.
Lão phu nhân phủ Quảng Lăng Hầu xuất thân từ phủ Chấn Uy Tướng quân. Lúc còn trẻ, bà có tiếng là người kiên cường, ai cũng biết Vinh lão phu nhân là người tài giỏi. Lúc ấy, Quảng Lăng Hầu tuy có tước vị nhưng không có thực quyền nhưng lại được bà quản lý vô cùng chặt chẽ, toàn bộ hậu viện như bị phong tỏa, ngay cả một con ruồi cũng không thể bay vào.
Mà lão Hầu gia lại là người sợ vợ, đến cả khi sau này phủ Quảng Lăng Hầu được tân đế sủng hạnh, thì trong phủ Quảng Lăng Hầu vẫn như cũ, chỉ có một nữ nhân là Vinh lão phu nhân. Phải biết rằng, tước vị hầu tước đủ để cho phép Quảng Lăng Hầu nạp thêm hai thiếp thất một cách hợp pháp, đó là chưa kể tới những nha đầu thông phòng trong nhà.
Những nữ quyến ở kinh thành vô cùng ngưỡng mộ Vinh lão phu nhân. Cũng bởi vì cực kì ngưỡng mộ, nên khiến cho thanh danh lúc Vinh lão phu nhân còn trẻ không được tốt, một chữ “ghen tị” mãi treo ở trên đầu bà. Cũng may, Vinh lão phu nhân là người tỉnh táo, biết rằng cuộc sống của mình nếu mà cứ muốn làm theo ý của người khác, thì tất nhiên bản thân mình sẽ không được thoải mái. Mấy năm nay, bà cũng chỉ toàn nghe vào tai này lại đi ra tai kia. Cũng nhờ vậy, mà bây giờ, mặc dù bà đã đến tuổi làm tằng tổ mẫu, cũng không có người nào lấy những chuyện lúc trẻ tranh giành tình cảm để chê cười bà. Cuộc sống hàng ngày của bà càng ngày càng êm đềm.
Vinh lão phu nhân có tổng cộng 3 con trai và 1 con gái.
Con trai trưởng Vinh Tuân Xương, con trai thứ Vinh Tuân Thịnh, con trai út Vinh Tuân Khang, và con gái nhỏ nhất Vinh Bảo Châu.
Trong đó, con trai trưởng, cũng chính là thế tử Quảng Lăng Hầu, chỉ tiếc chí lớn nhưng tài mọn, có tước vị nhưng không có thực quyền. Con trai thứ là người có tiền đồ nhất trong số các con của bà, tuổi chưa đầy 40 đã là nhị phẩm Binh Bộ Tả Thị Lang. Con trai út thì dừng lại ở vị trí tiến sĩ, hiện đang là ngũ phẩm Lễ Bộ Viên Ngoại Lang, nếu không phải có trường hợp đặc biệt gì, thì cả đời chỉ có thể đứng yên ở vị trí này.
Con gái Vinh Bảo Châu được gả cho con trai thứ của hầu tước Ngụy Văn Hầu, năm trước đã cùng phu quân đi Nam Giang nhậm chức.
Trong số các con, người được sủng ái nhất chắc chắn là con gái Vinh Bảo Châu. Trừ con gái ra, ba đứa con trai còn lại, lão phu nhân đối xử không quá cách biệt. Đối với ba người con trai, bà đối xử bình đẳng như nhau. Trước giờ không vì con trai thứ có tiền đồ nhất mà làm khó hai đứa con còn lại, cũng không vì con trai út tầm thường, không có chí tiến thủ mà xem nhẹ hắn. Cũng bởi vì lão phu nhân công bằng, nên cho dù phủ Quảng Lăng Hầu chưa phân gia, nhưng ba huynh đệ vẫn sống chung rất hài hòa, không giống với các thế gia đại tộc khác, trong nhà luôn xảy ra việc tranh đấu.
Tuy lão thái thái công bằng đối với con cái, nhưng đối với mấy đứa cháu, chung quy vẫn không nhịn được mà thiên vị.
Bởi vì con trai nhiều, hơn nữa ba vị lão gia này lại không chung tình như lão hầu gia, bên cạnh có không ít nha đầu thông phòng hầu hạ, khiến cho đời cháu của Hầu phủ, trừ cháu trai cháu gái con vợ cả ra, còn một đám con trai thứ, con gái thứ.
Lão thái thái đã lớn tuổi, cũng không bắt buộc những tiểu bối trong nhà hàng ngày đến thỉnh an bà, nhưng luôn có một ngoại lệ, đó là Vinh Tín. Bởi vì đứa cháu trai này, từ nhỏ đã được nuôi dưỡng bên cạnh lão thái thái.
Nhị thái thái Vinh phủ khi sinh đứa con này thì bị nha hoàn thông phòng dùng thủ đoạn, khó khăn lắm mới sinh được đứa con trai thì bị rong huyết, cả đêm mới ngừng lại. Bởi vậy phải nằm dưỡng bệnh suốt hơn hai năm.
Từ sự đồng tình và hổ thẹn với đứa con dâu này, nên lần đầu tiên lão phu nhân mở miệng muốn mang cháu trai về nuôi dưỡng. Nói cũng khéo, con cháu Vinh gia đa phần đều có vẻ ngoài giống Vinh lão hầu gia, chỉ có duy nhất đứa cháu trai này là có 7 phần giống Vinh lão phu nhân. Khác biệt lớn nhất, chính là Vinh lão thái thái có ngũ quan nhu hòa, còn Vinh Tín thì có phần khí khái của nam tử.
Bởi vì đây là đứa cháu duy nhất mình nuôi dưỡng, mà trông lại giống mình như thế, làm sao lão thái thái có thể không thiên vị, yêu thương đứa cháu này đến tận xương tủy cơ chứ?
Bởi vậy, cho dù đối với các cháu trai cháu gái khác, lão thái thái đối xử rất công bằng, nhưng đối với đứa cháu trai này, bà không nhịn được mà có chút thiên vị. Cũng vì thế, cho nên khi Vinh Tín đi Thanh Châu nhậm chức, bà sợ người trong phủ sẽ bạc đãi vợ con của hắn ở kinh thành, nhất là những huynh đệ cùng cha khác mẹ kia, nên đã gọi cháu cố Trường Thọ đến ở cùng với mình.
Trường Thọ là nhũ danh con trai trưởng của Vinh Tín. Các thế gia luôn rất thận trọng trong việc đặt tên cho con cái. Cho tới bây giờ, đứa nhỏ này mặc dù đã 8 tuổi nhưng cũng chưa có được một cái tên, người trong nhà ai cũng gọi là Trường Thọ, Trường Thọ.
“Không biết Tứ lang tặng nương đồ vật quý giá gì đây.”
Đối với việc lão phu nhân yêu thương Vinh Tín, hai phòng khác chưa chắc đã không để ý. Thậm chí, ngay cả huynh trưởng cùng mẹ với hắn, cũng cảm thấy ganh tị với địa vị của hắn trong lòng lão phu nhân. Mặc dù không tới mức ở ngày thường sẽ ngáng chân hắn, nhưng khó tránh khỏi đôi lúc mất bình tĩnh, xỉa xói vài câu.
“Quý hay không quý thì con không rõ, nhưng con biết, những thứ cha tặng cho tằng tổ mẫu nhất định đều là thứ cha cảm thấy là đồ tốt. Dựa theo sở thích của cha, con nghĩ, phần lớn có lẽ là thức ăn.”
Tiểu kim đồng ở trong ngực Vinh lão phu nhân che miệng cười nói. Bởi vì trên mặt vẫn còn nét ngây thơ trẻ con, nên khiến người khác không cảm thấy hắn là đứa nhỏ có tâm tư thâm trầm. Nhưng cố tình trong lời nói của hắn, lại loại bỏ được một nguy cơ tiềm tàng.
Phải biết rằng, Thanh Châu nơi Vinh Tín đi nhậm chức cũng không phải nơi đất lành gì. Nhất là cái thôn Bình Liễu kia, hẳn là cũng không có thứ kì trân dị bảo gì. Nếu mở miệng mà lập tức đề cao những thứ Vinh Tín mang đến, tới khi nhìn thấy vật thật, khác xa với mong đợi, chẳng phải sẽ khiến mọi người thất vọng, và cũng cảm thấy Vinh Tín không đủ coi trọng lão phu nhân hay sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận