Nông Gia Lạc
Chương 51: Sốt Cao
Vương Lý thị ôm mặt đau rên rỉ ai u, vừa kinh vừa sợ đối với Tưởng Thục Lan và mấy người con dâu của bà.
“Sau này ta còn nghe ngươi đặt điều về con gái cũng như cháu ngoại của ta, ta gặp ngươi ở đâu thì đánh ngươi ở đó, để xem thử mấy con rùa rụt cổ nhà ngươi có dám thay ngươi ra mặt hay không.”
Tưởng Thục Lan cũng không rảnh dây dưa với bà ta, sau khi đánh một trận thì xổ ra một tràng, sau đó dắt con dâu vội vàng đi tới Thiện gia, trừ việc bà tử kia bị đánh bầm dập mặt mũi thì giống như chưa từng xuất hiện.
“Đại phu, ngươi mau tới xem, cháu gái ta thế nào, sao tự nhiên lại nóng như vậy?”
Thiện Phúc Bảo mơ mơ màng màng, nàng chỉ cảm thấy nghẹn giọng, cả người tỏa hơi nóng mãnh liệt, thiêu đốt nàng tới mức hồ đồ, chỉ nghe loáng thoáng bên tai tiếng của cha mẹ và nãi nãi.
“Muội muội, đại bá nương, con muốn xem muội muội.”
Thiện Phúc Đức cũng chỉ là đứa nhỏ, những thứ như sốt cao thế này, rất sợ sẽ lây từ đứa nhỏ này qua đứa nhỏ khác, bởi vậy lúc Thiện Phúc Bảo vừa về tới nhà, hắn đã nhanh chóng bị ôm ra khỏi nhà, bây giờ đang để Lữ Tú Cúc trông nom.
Thấy cha mẹ sốt ruột, Thiện Phúc Đức cũng hốt hoảng trong lòng, Đôi chân nhỏ bé muốn chạy nhanh vào trong phòng, nhưng mà sức đứa nhỏ làm sao so được với người lớn, bị Lữ Tú Cúc giữ chặt, không thể động đậy.
“Muội muội ngủ rồi, con đừng có quấy rầy muội muội.”
Lữ Tú Cúc tâm tình phức tạp, lúc trước khi ở trong căn nhà nhỏ kia, tuy rằng nàng bị tức giận che mờ lý trí, nhưng cũng không quên, thời điểm mà nàng đánh nữ nhân kia, Phúc Bảo khẩn trương hô to.
Người ta nói, trẻ con là ngây thơ nhất, cũng trong sáng nhất. Đứa nhỏ kia thật sự là lo lắng cho đại bá nương nàng.
Tuy rằng nó chưa nói rõ, thậm chí còn chưa tới tuổi có thể hiểu được đạo lý làm người.
Rơi vào tình huống bị chồng phản bội, khiến cho tâm tình Lữ Tú Cúc tệ hại nhất. Vào lúc tình cảm thiếu hụt nhất, Phúc Bảo trong lòng nàng đã chiếm một vị trí cực kỳ đặc biệt, khiến cho Lữ Tú Cúc có một loại cảm xúc kỳ lạ.
Nàng cảm thấy, mình đối với đứa nhỏ kia cũng không đến nỗi chán ghét.
Theo lý mà nói thì Lữ Tú Cúc lúc nào cũng chán ghét con cái của tam phòng, nhưng lúc này đây, nghĩ tới chuyện xảy ra ban ngày, nghĩ tới Thiện Phúc Đức, đứa nhỏ tam phòng mà nàng luôn kiêng kị, lo lắng cho muội muội, nàng thở dài, thôi thì nể mặt Phúc Bảo, nàng quyết định đối xử tốt với thằng nhóc con này một chút.
Có điều Thiện gia là của con trai nàng, nếu thằng nhóc này biết nghe lời, tương lai nếu con trai nàng thành công, nàng cũng sẽ để con trai giúp đỡ hắn một chút.
Lúc này, nhìn cha ruột không đáng tin cậy của con trai, Lữ Tú Cúc liền cảm thấy ghê tởm, không nghĩ sẽ lại sinh cho nam nhân kia một đứa con nào nữa. Bởi vậy, mấy đường huynh đường đệ này chính là chỗ dựa tốt nhất cho con trai nàng, nuôi dưỡng thật tốt, sau này sẽ là phụ tá đắc lực cho con trai.
“Ô ô !”
Bị Thiện Lão gia hung hăng dùng gia pháp dạy dỗ một trận, dóc tróc thịt bong, ngay cả ăn cơm cũng phải cần người bưng tới trước mặt đút cho ăn, Thiện Tuấn Sơn phát ra âm thanh nức nở, đáng thương.
Hắn nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, đã có người quay về, vậy thì có ai nhớ được trong nhà còn có một người, từ lúc sáng tới giờ còn chưa được ăn cơm.
“Tam tỷ, Phúc Bảo làm sao vậy? Đại phu nói thế nào, có nghiêm trọng không?”
Tưởng Thục Lan cùng mấy người con dâu kéo nhau tới Thiện gia, lúc này người Thiện gia đang đứng đông đen trước cửa phòng của vợ chồng Thiện Tuấn Hải, chờ đại phu đang chẩn bệnh trong phòng.
“Buổi sáng không phải còn tốt lắm sao, ta còn nghe nói các người đưa Phúc Bảo vào thành mua sắm đồ để làm thôi nôi, tại sao buổi chiều về, người liền không ổn?”
Trời đất chứng giám, Tưởng Thục Lan nói lời này tuyệt đối không có ý trách cứ đường tỷ kiêm thông gia của mình, cũng chỉ bởi vì bà quá sốt ruột, không chú ý mới nói những lời dễ gây hiểu lầm như vậy.
Cũng may Tưởng Huệ Lan sống chung với muội muội đã lâu, cũng hiểu rõ con người của bà nên cũng không để bụng những lời này.
“Ta cũng đang bực bội cả người đây, không biết sao tự nhiên lại sốt cao như thế.”
Tưởng bà tử lòng như lửa đốt, hối hận, tự trách móc bản thân. Bà cảm thấy nếu không phải bà vì lí do an toàn mới mang theo cháu gái, thì cũng sẽ không xảy ra chuyện thế này. Nếu Phúc Bảo mà có mệnh hệ gì, nửa đời còn lại bà cũng không sống nổi nữa.
Thấy muội muội cũng không muốn truy cứu chuyện này, chỉ nôn nóng muốn đi vào phòng, trong lòng Tưởng bà tử càng thêm khó chịu.
Đại phu không cho quá nhiều người ở trong phòng, bởi vậy Tưởng bà tử chỉ dắt đường muội vào, còn những người khác đều ở bên ngoài. Trong phòng cũng chỉ có ba người, hai vợ chồng Thiện Tuấn Hải và Thiện lão gia đang ngây ngốc, cùng với đại phu đang xem bệnh cho cháu gái nhỏ.
“Nương.”
Thấy mẫu thân đến, Tô Tương không kìm được những lo lắng, khẩn trương trong lòng, nước mắt lã chã rơi xuống.
Chỉ có người làm mẹ mới hiểu được cái tình cảm đối với đứa nhỏ mình mang nặng mười tháng, rồi bỗng chốc ra khỏi bụng mình. Đối với Tô Tương mà nói, Phúc Đức và Phúc Bảo rất quan trọng với nàng. Bây giờ nhìn con gái chưa đầy một tuổi nóng sốt đỏ bừng cả người, còn không ngừng nói mê sảng, nhìn thấy con mình rệu rạo do bệnh tật, Tô Tương không có cách nào khống chế cảm xúc của mình.
“Khóc cái gì mà khóc, đại phu còn chưa nói thế nào.”
Tưởng Thục Lan thấy con gái khóc, lòng đau xót, hận không thể trực tiếp ôm con gái vào lòng mà dỗ dành. Nhưng bây giờ không phải như lúc chưa chồng ở nhà, nàng đã làm mẹ, lại bế con gái lên huyện thành cùng với nhà chồng, kết quả là khiến con bé sinh bệnh, nếu Phúc Bảo có mệnh hệ gì, cho dù không phải con gái bà sai thì đường tỷ của bà, cũng chính là mẹ chồng của con gái, chưa chắc sẽ không trách móc.
Tưởng Thục Lan không biết người Thiện gia lên huyện thành để làm gì, bà chỉ đứng ở lập trường người làm mẹ chồng mà suy nghĩ, nếu hậu quả xấu nhất xảy ra, thì cho dù thế nào, chăm sóc con cái vẫn là trách nhiệm của người mẹ, chăm sóc con cái không tốt thì người đầu tiên bị chỉ trích chính là người mẹ.
Tưởng Thục Lan biết Thiện gia đều là người hiểu đạo lý, nhưng không thể đảm bảo mọi người sẽ không vì chuyện cháu gái sinh bệnh mà giận cá chém thớt với con gái mình.
“Việc con cần làm nhất lúc này là lau nước mắt, chăm sóc Phúc Bảo cho thật tốt, để con bé mau khỏe lại. Nên uống thuốc hay nên ăn cái gì thì phải nghe lời đại phu, Phúc Bảo của chúng ta là đứa nhỏ có phúc khí, những bệnh tật vặt vãnh này sẽ không ảnh hưởng nhiều tới con bé.”
Tưởng Thục Lan cầm tay con gái, an ủi, những lời này cũng chính là nói cho đường tỷ và con rể bà nghe, để bọn họ biết, hiện tại chuyện quan trọng nhất là xem bệnh cho Phúc Bảo, còn nguyên nhân mọi chuyện chỉ là chuyện phụ, không quan trọng.
Thực tế, cho dù bà không nói những lời này thì Tưởng bà tử và Thiện lão gia cũng sẽ không đổ hết mọi chuyện lên đầu con dâu, bởi vì trong lòng họ cũng đại khái đoán được, việc cháu gái sinh bệnh e là liên quan tới trận đánh nhau trong căn nhà kia lúc ban ngày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận