Nông Gia Lạc
Chương 182: Hầm Băng
Có đôi khi, điều lưu dân mong cầu chỉ đơn giản như thế. Mà đa số thôn dân thôn Bình Liễu đều là người lương thiện, sau khi chắc chắn những lưu dân tụ tập bên ngoài thôn là vô hại, cũng thả lỏng, không giám sát bọn họ quá chặt chẽ nữa. Lúc những nam nhân kia quay về miếu hoang, sẽ có vài nhà cho bọn họ một ít quần áo và chăn đệm mà nhà mình không dùng đến nữa. Cứ như vậy, mối quan hệ của hai bên dần dần thuận hòa.
Nhưng rất ít nơi có thể được bình an trong bão tuyết như thôn Bình Liễu. Lúc trước, khi cửa thành của huyện thành bị phong tỏa, đã có một số lưu dân nhờ hối lộ mà lọt được vào bên trong, trong lúc nhất thời, cả huyện thành lầm than, lâm vào cảnh tăm tối.
Những lưu dân điên loạn, tàn ác kia canh giữ ngoài huyện thành lâu như vậy, mục đích chỉ có một, đó chính là chiếm lấy nhà cửa ấm áp, chiếm lấy lương thực của bá tánh huyện thành. Sau khi cửa thành bị mở ra, toàn bộ lưu dân bên ngoài tràn vào, bá tánh huyện thành trong lúc không hề phòng bị, hoảng sợ, kinh hãi, chẳng khác gì cá nằm trên thớt.
Cũng may, Huyện lệnh huyện Bá Giang là do Vinh Tín một tay đề bạt, cũng coi như có chút năng lực, đã lập tức triệu tập nha dịch, còn phái người báo tin cho quân trại gần nhất, sau một ngày một đêm, lưu dân bên trong thành đã bị khống chế. Nhưng cũng có những lưu dân đã có kinh nghiệm, sau khi cướp được lương thực, lập tức chạy ra ngoài cửa thành, cho nên, đợi sau khi bình ổn được cuộc náo động, số người bị bắt cũng không tới ba phần năm.
Bên trong huyện thành vô cùng bi thương. Vách tường của những nhà sát bên đường đều có dấu vết bị đập phá, những mảnh gỗ từ những cửa sổ và cửa chính bị đập gãy đầy dẫy trên đường. Lương thực như sinh mạng, những nhà bị cướp lương thực cũng chẳng thèm để ý tới chuyện tuyết đọng đầy đất, ngồi ở bậc thang nhà mình, tuyệt vọng gào khóc, kêu cha gọi mẹ. Còn những nhà may mắn giữ được lương thực thì bị hù nát lá gan, sợ hãi cầm vũ khí bảo vệ lương thực, căn bản là không dám nhắm mắt.
“Thật đáng tiếc!”
Một đám lưu dân nhân cơ hội cướp được lương thực ra khỏi thành, nhìn số lương thực trong tay, vô cùng bất mãn. Huyện lệnh huyện thành này phản ứng quá nhanh, làm hại bọn họ chưa cướp được bao nhiêu lương thực, đã phải vội vã rút lui.
Hơn nữa, bọn họ chỉ cướp được từ những nhà chả mấy giàu có, số lương thực trong tay này, nếu tính toán kĩ lưỡng thì cũng chỉ đủ để họ ăn trong 4 đến 5 ngày mà thôi.
“Đại ca, ngươi nói xem, chúng ta phải làm thế nào bây giờ?”
Một nam nhân mỏ chuột, tai khỉ hướng về phía nam nhân cầm đầu, cao to lực lưỡng kia lấy lòng hỏi. Đám người bọn họ gần 50 nam nhân, trừ việc nhìn qua có chút bẩn thỉu, còn lại đều không có điểm nào giống lưu dân, vừa nhìn đã biết là chưa từng bị bỏ đói.
“Còn có thể làm thế nào chứ. Trừ huyện thành ra, xung quanh vẫn còn vài thị trấn, thôn xóm, chắc chắn người trong thôn sẽ có lương thực. Đợi huynh đệ chúng ta ăn no bụng rồi, liền đến những thôn xung quanh thăm dò xem sao.”
Nam nhân chép miệng. Ngày mùa đông, gia súc, gia cầm mỗi nhà đều chết cóng trước khi bị làm thịt, cho nên, trong suốt cả quãng đường đi, hắn chẳng thấy được bóng dáng của một miếng thịt nào.
Mấy ngày nay, miệng của hắn vô cùng nhạt nhẽo, vô vị. Hắn nghĩ, mấy nông hộ ở các thôn lân cận có lẽ vẫn còn nuôi vài con gia súc, đến lúc đó, hắn phải ăn một bữa cho thật đã ghiền.
Trên đường chạy nạn, người dễ chết nhất là người già và trẻ nhỏ, nhưng đáng tiếc là cho đến bây giờ, hắn lại không thấy được bóng dáng đứa nhỏ nào, nếu không, thịt con nít mềm mại tươi mới, ăn ngon không tả nổi.
Dưới tiết trời âm u, gương mặt nam nhân kia giống như ác ma bò từ dưới địa ngục lên, khiến lòng người sợ hãi.
“Hôm nay là 30 Tết, ông chủ tốt bụng, đã cho chúng ta một nồi bánh trôi nhân đậu hấp, còn có một nồi cháo thịt gà.” Hôm nay, lưu dân ở miếu hoang vô cùng vui vẻ, sau thời gian dài sống trong u tối, lo lắng mấy ngày qua coi như bị quét sạch, bọn họ càng thêm quý trọng hạnh phúc không dễ gì có được này.
Mặc dù bọn họ đang sống trong cảnh chạy nạn, nhưng đối với bọn họ, đêm giao thừa 30 vẫn là một dịp vô cùng đặc biệt. Nữ nhân cùng mấy đứa nhỏ cẩn thận dọn dẹp lại căn miếu hoang, nhìn qua gọn gàng hơn nhiều. Tất cả mọi người đều ngồi thành vòng tròn, vây quanh mâm bánh trôi nhân đậu còn đang bốc khói, nồi cháo gà tỏa hương bốn phía, cộng với rễ và vỏ cây xào, còn có 2 con cá vừa bắt được ngoài sông băng. Nhìn qua vẫn có không khí ăn tết.
Mấy đứa nhỏ thầm nuốt nước miếng. Trước khi chúng trở lại căn miếu hoang này, Phúc Bảo tỷ tỷ đã bẻ cho chúng nếm thử hương vị của bánh trôi nhân đậu hấp, nghĩ tới hương vị kia... bọn trẻ không thể chờ đợi được nữa.
Vỏ bánh mềm mại, nhân đậu đỏ thơm ngọt. Lũ trẻ không thể nhớ được hương vị bánh trôi nhân đậu hấp mà lần cuối cùng bọn chúng ăn là như thế nào, chỉ biết rằng, những chiếc bánh trôi nhân đậu hấp trước mắt này thực sự rất ngon, rất ngọt...
“Nhà chúng ta sẽ có đủ băng để sử dụng cho mùa hè sang năm.”
Thiện Tuấn Hải nhìn hầm băng sắp xây xong của nhà mình, trong lòng đắc ý, cảm thấy của cải trong nhà đến đời của hắn thì càng ngày càng phong phú. Sau này, đợi con gái xuất giá, thế nào cũng phải cho chuẩn bị cho nàng một phần hồi môn khiến cho người khác phải ngưỡng mộ.
“Phi phi phi!” Phun liền 3 ngụm nước miếng, con gái hắn mới không gả chồng đâu. Ngày đó, khó khăn lắm hắn mới khuyên được nương của mình quay về bàn bạc kĩ hơn, ngăn được bà hưng phấn chạy tới chỗ Nghiêm Khôn nói bóng gió chuyện hôn sự của con gái. Hắn quẫn trí tới mức nào mới có thể nghĩ tới chuyện chuẩn bị của hồi môn cho con gái chứ?
Người khác không hiểu vì sao vừa rồi hắn còn cảm thán hầm băng trong nhà, mà lúc sau đã phi phi phi, chỉ cảm thấy hắn quá kì lạ, yên lặng cách xa hắn 3 bước.
Thiện Tuấn Hải cũng không phát hiện mình đang bị mọi người xa lánh, quay sang cười với những thôn dân đến tham quan hầm băng đang xây của nhà hắn, rồi giới thiệu với họ những ưu điểm của hầm băng.
“Mọi người xem, hầm băng lớn như vậy, sau này, chỉ cần phủ lên trên mặt đất một lớp rơm rạ hoặc chiếu cỏ lau, sau đó đặt khối băng lên trên, phía trên khối băng lại dùng vỏ trấu hoặc lá cây cách nhiệt, đem hầm băng bịt kín lại. Làm vậy, ít nhất có thể giữ lại được một phần ba số băng bên trong. Các ngươi nói xem, còn gì tốt hơn khi giữa lúc mùa hè lại có một cốc trà cam thảo ướp lạnh chứ? Còn có, Vương thú, Ngưu thúc, không phải hai người thích nhất là uống rượu sao, mùa hè nóng nực, còn gì tuyệt bằng một vò rượu lạnh đây?”
Trải qua khoảng thời gian ở chung, Thiện Tuấn Hải cảm thấy những lưu dân đó thực sự không tồi, nếu không phải vì đợt thiên tai này, có lẽ bọn họ cũng chỉ là những người nông dân lương thiện, cần cù, chăm chỉ lao động. Cho nên, hắn cũng không ngại truyền bá giùm những người lưu dân kia, giúp bọn họ có thêm nhiều công việc kiếm sống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận