Nông Gia Lạc
Chương 43: Nữ Nhân Tốt
Từ xa, nghe tiếng Tưởng bà tử rống, một người liền lảo đảo, sau đó hai người cùng đỡ nhau, bước nhanh khỏi đó, cũng không biết đối phương có nghe lọt tai uy hiếp của bà hay không.
“Ngươi mau cút vào cho ta.”
Vào trong viện, nhìn con trai trưởng bị đánh bầm mặt, Tưởng bà tử một chút thương tiếc cũng không có, cảm thấy bị như vậy còn chưa đủ tàn nhẫn, chỉ muốn xẻo thịt nó ra.
“Nương !”
Thiện Tuấn Sơn oán giận lão tam xen vào chuyện người khác, nếu không sao hắn lại phải chịu tội như thế này, tưởng tượng đến cảnh chút nữa tam đường hội thẩm, Thiện Tuấn Sơn thật lòng muốn chết.
“A a !”
Phúc Bảo vừa mới thiu thiu ngủ đã bị tiếng ồn bên ngoài làm tỉnh.
Người đời thường ví việc cố sức làm gì đó giống như trẻ con bú sữa, lần nữa làm trẻ sơ sinh, Thiện Phúc Bảo mới thấy so sánh này không sai chút nào. Bú sữa cần rất nhiều sức lực, đồng thời người mẹ cho bú cũng cảm nhận được sự đau đớn, sự đau đớn này chỉ có người làm mẹ mới có thể hiểu được.
Nàng không nhớ được mình bú lần thứ mấy thì đã mơ mơ màng màng ngủ.
Nghe tiếng ầm ĩ bên ngoài, Thiện Phúc Bảo dụi mắt, kiềm chế bản năng con nít sẽ khóc khi mới ngủ dậy, nàng giơ tay chỉ ra ngoài cửa ý bảo ca ca mang mình ra đó.
“Muội muội ngoan ngoan.”
Thiện Phúc Đức không hiểu ý muội muội, thấy nàng đưa tay ra khỏi chăn mỏng thì kéo tay nàng đặt lại.
“A a ! đi !”
Thiện Phúc Bảo giơ chân, đá văng cái chăn trên người.
“Đi !”
Nàng nghe tiếng đại bá nương khóc huyên náo ngoài sân. Đại bá nương đối với nàng rất tốt. Cái yếm nàng đang mặc trên người là của đại bá nương cho. Có qua có lại, Thiện Phúc Bảo sốt ruột, đại bá nương có phải gặp khó khăn gì không, nôn nóng muốn ra ngoài xem thế nào.
“Không thể được, muội múp quá, ca ca bế muội không nổi.”
Thiện Phúc Đức cuối cùng cũng hiểu được ý của muội muội, nhưng mà muội muội lớn như thế, hắn không thể bế muội muội ra ngoài.
Múp! Múp! Múp!
“Oa”.
Thiện Phúc Bảo hít dài một hơi, nhắm chặt mắt, gân cổ khóc lóc như sét đánh giữa trời quang.
Đang đi theo cha mẹ và đại ca, đại tẩu vào nhà chính, Tô Tương nghe thấy tiếng con gái khóc, mặc kệ phu quân vừa mới ăn gậy, nói với cha mẹ một tiếng, rồi vội vàng chạy về phòng.
“A ! lương ”.
Thấy mẫu thân, Thiện Phúc Bảo ngưng khóc, sau khi được mẫu thân bế vào lòng, vươn tay nhỏ, nhoài người ra phía ngoài phòng, thể hiện mình muốn đi ra ngoài.
“Bên ngoài đang nắng lớn, chờ mặt trời lặn, ta sẽ cho con ra ngoài đi dạo.”
Tô Tương cho là con gái không chịu nằm, muốn ra ngoài chơi, không nghĩ tới việc con gái vừa mới nghe được tiếng ồn, muốn đi xem chuyện gì đã xảy ra.
“Lương”.
Thiện Phúc Bảo chép miệng, bộ dáng muốn khóc, Tô Tương không biết làm thế nào, chỉ có thể ôm đứa nhỏ ranh ma này ra cửa.
Thiện Phúc Đức đi thật sát sau mẫu thân, thấy mẫu thân dễ dàng bế muội muội lên, trong lòng vô cùng ngưỡng mộ.
Hắn nhìn chân tay nhỏ bé của mình, quyết tâm từ hôm nay trở đi phải cố gắng ăn thật nhiều, đến lúc đó, muội muội muốn đi đâu hắn cũng có thể bế muội muội đi.
“Kưa kưa ! moa”.
Thiện Phúc Bảo cũng biết vừa rồi mình khóc đã dọa sợ ca ca, giờ mục đích đã đạt được, nàng ngoan ngoãn nằm trong ngực mẫu thân, quay đầu nhìn ca ca nhắm mắt theo đuôi, dùng tay nhỏ truyền một cái hôn gió.
Thiện Phúc Đức thông minh hiểu được động tác của muội muội là có ý gì, vui mừng bắt chước, truyền lại cho nàng một đống moa moa.
Mặt vui cười hớn hở, không còn chút buồn bực mới vừa rồi.
Lúc Tô Tương ôm con gái vào nhà chính, trừ ba đứa nhỏ nhị phòng không có ở đây, đại phòng Thiện Phúc Tông cũng đang trầm mặc đứng giữa phòng.
Hắn đứng bên cạnh bảo vệ mẫu thân, thỉnh thoảng giúp mẫu thân thuận khí, còn Thiện Tuấn Sơn đứng đối diện với hai mẹ con.
Vị trí đứng như vậy cũng cho thấy rõ lập trường của từng người.
Tô Tương rũ mắt, mang các con đi vào.
“Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?” Thiện lão gia ngồi vị trí chủ nhà, trừng mắt hỏi con trai trưởng.
Bị tranh cãi bên ngoài làm náo loạn, trên mặt Thiện lão gia và Tưởng bà tử đều có chút mệt mỏi. Nhất là nghĩ tới những thông tin trong lời oán trách của con dâu trưởng, sắc mặt càng tệ.
Thiện Tuấn Sơn là con trưởng trong nhà nên không thể nghi ngờ việc Thiện lão gia coi trọng hắn nhất, không giống sự yêu thương dành cho lão tam, đối với con trưởng, Thiện lão gia luôn dành sự kỳ vọng lớn nhất.
Mặc dù hắn không được như hy vọng của ông, thi tú tài, thi đậu cử nhân, nhưng đứa con trai này có thể dựa vào năng lực của mình mà đứng vững ở huyện thành, giúp đỡ người trong thôn, làm cho Thiện gia mặt mày rạng rỡ, một điểm này thôi cũng đủ khiến Thiện lão gia kiêu ngạo.
Nhưng bây giờ, sự kiêu ngạo này lại làm cái việc có thể khiến Thiện gia hổ thẹn, cho dù về tình hay về lý, ông cũng khó lòng chấp nhận.
“Cha, người nghe con giải thích.”
Thiện Tuấn Sơn thấy lão gia tử cứ ngồi đối diện hắn như vậy, tuy tuổi người đã cao nhưng dáng người vẫn cường tráng, khiến hắn nhớ tới những trận đòn đáng sợ lúc nhỏ.
Lúc trẻ, tính tình Thiện lão gia không tốt như bây giờ. Khi đó là thợ rèn, cả ngày làm bạn với lửa, dễ giận dữ, nóng nảy, mấy đứa con trong nhà, ai cũng bị ông đánh, ngay cả đứa con được kỳ vọng nhất nhà là Thiện Tuấn Sơn thì càng phải đứng mũi chịu sào. Bởi vậy trong nhà này, người Thiện Tuấn Sơn sợ nhất không phải là mẹ ruột nhìn đanh đá, mà là người cha sau khi lớn tuổi, tính tình trở nên ôn hòa này.
“Giải thích cái con khỉ, cha, nương, hai người phải làm chủ cho con. Thiện Tuấn Sơn, hắn không biết xấu hổ, nuôi dưỡng hồ ly tinh ở bên ngoài, giờ hồ ly tinh kia còn mang dã chủng của hắn nữa.”
Lữ Tú Cúc cực kỳ tức giận, nàng không ngờ phu quân ân ái của mình, nhân lúc nàng không để ý, cùng nữ nhân khác chàng chàng thiếp thiếp, những hành động thân mật mà hắn từng làm với nàng, hắn cũng làm như vậy đối với nữ nhân khác.
Mà làm cho Lữ Tú Cúc không thể chấp nhận được chính là, Thiện Tuấn Sơn cho phép tiện nhân kia mang thai con của hắn. Hắn xem nương tử nguyên phối này là cái gì, coi Thiện Phúc Tông của họ là cái gì.
Chẳng lẽ, hắn muốn giấu giếm đến khi nữ nhân kia khai hoa nở nhụy, sau đó dắt hai mẹ con tiện nhân đó về, gạo nấu thành cơm bắt nàng chấp nhận vợ lẽ này, để Phúc Tông nhận dã chủng kia làm đệ đệ sao?
Sao hắn dám!
Lữ Túc Cúc tim vỡ vụn, nàng đã từng làm tất cả vì cái nhà này, giờ này tất cả đều biến thành trò cười.
“Chuyện của con với An Nương là chuyện ngoài ý muốn, nàng ấy là nữ nhân tốt.”
Thiện Tuấn Sơn nhìn mắt thê tử, nuốt lửa giận nói.
“Phi !”
Lữ Tú Cúc phun một ngụm nước bọt lên mặt Thiện Tuấn Sơn, “Là cô nương trong sạch, sẽ không lén la lén lút làm tình nhân. Không chừng đó là món hàng hóa được chuộc từ câu lan viện, cũng không biết trước khi gặp ngươi, ả đã làm “nữ nhân tốt” của bao nhiêu người đàn ông.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận