Nông Gia Lạc
Chương 124: Ân Tình
Có điều, xét về tổng thể, bữa tiệc này cũng coi như là cả khách lẫn chủ đều vui vẻ. Cho dù là các nữ quyến trước nay luôn sợ mập, không dám ăn nhiều, thì hôm nay cũng ăn no căng bụng, được thị nữ ở bên cạnh hầu hạ, cố gắng duy trì dáng vẻ ưu nhã rời khỏi Thiện gia.
Vinh Tín là người cuối cùng, lúc hắn rời đi, Thiện Tuấn Hải bí mật đưa cho hắn một cái hồ lô nhỏ.
“Đại nhân, đây là bình hầu nhi tửu cuối cùng của nhà chúng ta, đặc biệt để riêng, hiếu kính đại nhân ngài.” Thiện Tuấn Hải lấy lòng, mang hồ lô đựng hầu nhi tửu trong tay đi tới. Trong lòng hắn hiểu rõ, bây giờ những quý nhân kia đối xử bình đẳng với họ, chẳng qua đều nhờ vào ánh sáng của nam nhân trước mặt này. Nếu không phải bởi vì Vinh Tín, chỉ sợ những người đó căn bản cũng sẽ không cúi đầu liếc nhìn họ một cái. Dù trong tay có giữ những thứ nguyên liệu tốt này, thì quá trình quảng bá cũng sẽ cực kì khó khăn.
“Ha ha ha, lúc nãy trên bàn cơm, ta còn đang suy nghĩ, rượu ngon như vậy, nếu kiếp này chỉ có thể nếm một lần thì chắc chắn sẽ khiến người ta tiếc nuối. Bây giờ xem ra, ta thiếu ngươi một đoạn ân tình.”
Vinh Tính không từ chối, cười tiếp nhận bình rượu kia. Hắn cũng đoán được, Thiện gia không có khả năng không giữ lại chút gì cho hắn, đây không phải việc một người thông minh như Thiện Tuấn Hải sẽ làm.
Bây giờ bọn họ đang ở mối quan hệ hai bên cùng có lợi, hợp tác theo nhu cầu. Thiện gia muốn dựa vào quyền thế của hắn, còn hắn thì cực kì yêu thích việc Thiện gia mang đến cho hắn những hương vị mới lạ.
Đối với người khác, e là sẽ cảm thấy việc qua lại như vậy, người thiệt thòi sẽ là hắn. Nhưng đối với người quyền thế, gia sản đều không thiếu như hắn mà nói, chỉ cần Thiện gia có thể thỏa mãn đam mê ăn uống của hắn, thì những thứ khác đều trở nên chẳng quan trọng.
Bầu hầu nhi tử này, Vinh Tín còn có chỗ cần dùng. Bởi vì chưa đến hai tháng nữa là sinh thần tổ mẫu của hắn. Lúc hắn còn ở hầu phủ, lão thái thái chính là người cưng chiều hắn nhất. Bây giờ rời phủ, cũng không thể qua loa, nhất là khi các huynh đệ của hắn như hổ rình mồi, muốn thay thế địa vị của hắn trong lòng tổ mẫu. Bởi vậy, phần lễ mừng thọ này, hắn tuyệt đối không thể xem nhẹ.
Lúc trước Vinh Tín có chút phiền não, phải đưa món quà gì vừa đủ quý giá để làm lễ mừng thọ, vừa có thể khiến người làm lão phu nhân của hầu phủ nhiều năm cảm thấy quý trọng. Dù muốn đưa ra một ý tưởng mới, thì lão thái thái đã trải qua nhiều sinh thần như vậy, có thể nghĩ ra ý gì mới thì e là cũng đã sớm bị đưa ra hết. Nhưng bây giờ, Thiện gia đưa cho hắn bình hầu nhi tửu này, vừa đúng lúc cho hắn một sự lựa chọn.
Nói về hiếm lạ, còn có cái gì có thể hiếm lạ hơn so với hầu nhi tửu đây? Quan trọng nhất là, rượu này có mùi hoa quả thơm nồng, lại không quá mạnh, sẽ khiến nữ quyến cảm thấy vui vẻ. Vinh Tín nghĩ, không thể có lễ vật nào tốt hơn so với cái này.
Cho nên chuyện này, tính ra là hắn thiếu Thiện Tuấn Hải một ân tình.
Sau bữa tiệc ngày hôm ấy, thanh danh của Thiện gia và tiệm thịt Nghiêm Ký hoàn toàn bùng nổ khắp huyện Bá Giang. Thậm chí, còn bởi vì được một số hương thân truyền miệng, mà những huyện thành lân cận cũng biết đến những chuyện có liên quan đến của Thiện gia và tiệm thịt Nghiêm Ký.
Ngay hôm sau khi bữa tiệc kết thúc, các chưởng quầy của tiệm ăn, quán rượu, hạ nhân của các dinh thự đến chật cứng như nêm để đặt hàng trước. Tuy rằng Thiện gia đã sớm mở rộng quy mô chăn nuôi, chính là vì muốn đáp ứng nhu cầu khổng lồ này, nhưng xem ra, vẫn chỉ là trứng chọi đá. Vì đảm bảo cho những người đến đặt hàng không phải ra về tay không, chỉ có thể chia ra, bán cho mỗi người một ít. Còn các tiệm ăn, quán rượu, thì cũng chỉ có thể cung cấp một lượng tương ứng.
Chờ đến tối, Thiện Tuấn Hải và Nghiêm Khôn đem những đơn hàng đó ra sắp xếp lại, đều bị những con số trước mặt này dọa cho ngây người.
Hơn 3000 lượng! Chỉ riêng đơn hàng của ngày hôm nay thôi, ước chừng cũng mang đến cho bọn họ hơn 3000 lượng. Mặc dù bọn họ cũng biết, 3000 lượng này cũng tính luôn cả một phần lợi nhuận của sau này, bởi vì có vài nhà một lần đặt thì kéo dài tới 10 ngày, nửa tháng, thậm chí là cung ứng lâu dài.
Nhưng con số này cũng đủ thể hiện rằng bọn họ đã phát tài rồi, thực sự phát tài rồi!
Thiện Tuấn Hải nhìn đống ngân phiếu cùng với bạc trắng sáng trước mặt, đây là số của hồi môn khủng khiếp mà hắn tích góp cho con gái mình nha!
Nghiêm Khôn cũng tương tự như vậy, nhìn đống bạc trước mắt khiến hắn ngây ngốc, đây là số tiền hắn tích góp để làm lễ hỏi cho con trai mình nha!
Dựa theo thỏa thuận lúc trước, hơn 3000 lượng bạc này, Nghiêm Khôn 2 phần, Thiện gia 8 phần, nhưng số tiền này còn phải tính phí tổn trừ hao, tính ra cũng không đơn giản như vậy.
“Đại Hải, ngươi có tin tưởng ta hay không?”
Nhìn số tiền này, Nghiêm Khôn nói với Thiện Tuấn Hải.
“Tin chứ, sao có thể không tin.” Thiên Tuấn Hải không chút do dự, liền gật đầu. Sau khoảng thời gian hợp tác này, hắn cũng coi như hiểu rõ về Nghiêm Khôn.
Người này rất thông minh, tràn đầy nghĩa khí, cho dù là làm bằng hữu hay đối tác làm ăn, đều không cần phải lo lắng sẽ bị đối phương đâm sau lưng. Bởi vậy, đối với đối phương, Thiện Tuấn Hải tất nhiên là tin tưởng.
“Sao vậy, Khôn tử? Ngươi có ý định gì với số tiền này à?”
Hết thảy tiền ở Thiện gia đều dùng để đầu tư vào chuồng trại, nhưng trước mắt cũng không thiếu tiền. Dù sao cũng không có chi tiêu gì lớn, thức ăn đều có sẵn trong nhà, hơn nữa, hắn vẫn còn ít tiền riêng để dành, cũng chưa cần dùng đến số tiền hơn 3000 lượng này.
“Nếu ngươi tin tưởng ta, chúng ta hãy dùng số tiền này, mua hết số đất hoang ở dưới chân núi kia.” Nghiêm Khôn nói ra kế hoạch mình đã suy nghĩ kĩ từ trước.
Miếng đất hoang ở thôn Binh Liễu kia có diện tích không nhỏ, lúc trước Thiện gia chỉ mua có mười mấy mẫu, vẫn còn dư lại vài mẫu chưa có mua hết. Cũng bởi vì mảnh đất hoang kia có vài mẫu thuộc về thôn khác, hắn lo lắng đến lúc đó sẽ gây nên tranh chấp phiền toái, nên vẫn chưa có mua hết.
Vả lại, lúc ấy bọn họ cũng đã dùng hết số tiền của cả hai nhà để mua gỗ, mời thợ thủ công, mua heo con… Vì có quá nhiều thứ để chi tiền, nên bọn họ cũng chỉ đủ tiền để mua một phần đất hoang đó thôi.
“Khôn tử, ý của ngươi là muốn mở rộng quy mô trang trại à?”
Thiện Tuấn Hải nhịn không được, nhìn Nghiêm Khôn một cái. Dã tâm của đối phương, so với trí tưởng tượng của hắn còn lớn hơn nhiều. Nhưng hắn thích! Đã là một nam nhân, sao có thể không có chút dã tâm chứ?
“Không sai. Hẳn là ngươi đã nghe nói, Huyện thái gia đã cho tu sửa bến tàu một lần nữa, còn lấy tiền từ quan phủ, đóng mấy thuyền buôn. Chỉ sợ không bao lâu nữa, bến tàu của chúng ta sẽ càng nhiều người tới lui làm ăn. Bây giờ, chúng ta bắt đầu làm ăn ở huyện Bá Giang, cũng chỉ là ở Thanh Châu, nhưng tương lai, chẳng lẽ ngươi không muốn đem heo, gà, dê, vịt cùng với rau dưa nhà trồng của Thiện gia, bán khắp trời nam đất bắc của Khương triều sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận