Nông Gia Lạc
Chương 46: Vào Thành
Tô Tương cảnh giác nhìn chằm chằm phu quân, không thể không phòng ngừa mà cảnh cáo hắn trước.
“Trời đất chứng giám, trái tim ta nhỏ bé như kim châm, ngoài nàng ra làm sao chứa đựng được nữ nhân khác.”
Thiện Tuấn Hải đương nhiên sẽ không làm ra chuyện có lỗi với vợ mình. Có điều nhìn nương tử cảnh cáo, hắn không kìm được mà lạnh sống lưng, cảm thấy bảo bối của mình uy hiếp.
Hắn cố gắng đùa bỡn để làm dịu không khí, nhưng Tô Tương thấy vậy cũng chỉ miễn cưỡng nhếch miệng, tâm sự nặng nề không muốn nói nhiều.
Thiện Tuấn Hải thấy thế càng thêm oán giận đại ca đang nằm thở thoi thóp ở phòng bên cạnh, nếu không phải đối phương làm cái chuyện không có đầu óc như thế thì trong nhà đã không ức chế, trầm mặc như thế này.
“Thiện tẩu tử, hôm nay cả nhà mọi người đi đâu thế?”
Người trong thôn nghi ngờ nhìn Thiện Tuấn Hà đánh xe bò, còn hai vợ chồng Thiện lão gia cùng con dâu cả Thiện gia, hai vợ chồng con trai út đều ngồi phía sau xe, không nhịn được, có chút nghi hoặc hỏi.
“Chẳng lẽ đi đón con dâu thứ nhà các ngươi?”
Lão bà tử mắt xếch khẩn trương hỏi, bà còn đang đợi Thiện Tuấn Hà hưu thê, lúc này nếu mà Thiện gia trịnh trọng đón người trở về, thì bà biết làm thế nào.
“Không phải. Sắp đến lễ thôi nôi của cháu gái nhà ta, chúng ta vào thành xem thử xem có thứ gì tốt hay không. Đến lúc đó sẽ làm cho nàng một cái lễ chọn đồ vật đoán tương lai thật náo nhiệt.”
Thôi nôi, chọn đồ vật đoán tương lai là lễ lớn, cho dù là nhà bình thường cũng sẽ cố gắng tìm thật nhiều đồ vật để cho đứa nhỏ lựa chọn.
Rất nhiều người cho rằng, đồ vật mà đứa nhỏ này chọn trong lễ chọn vật đoán tương lai sẽ liên quan tới tương lai của đứa nhỏ. Giống như Thiện Phúc Tông, trong lễ chọn vật, hắn chọn quyển sách có viết Tam Tự Kinh, bởi vậy nên lúc đối phương bốn tuổi, Thiện lão gia liền đứa cháu trai lên trấn trên để đọc sách.
“Một cục nợ mà cũng được coi trọng thế à.”
Lão bà tử lúc này mới để ý thấy con dâu út Thiện gia đang ôm một đứa nhỏ, chỉ vì bị Thiện Tuấn Hải che khuất nên không nhìn thấy rõ.
Phải biết rằng, vốn dĩ Thiện Tuấn Hải mới là người bà chọn làm con rể, nếu không phải Tô Tương giữa đường ngáng chân, thì con gái bà cũng không tới mức trở thành gái ế hai mốt tuổi, hạ tiêu chuẩn xuống, chọn Thiện Tuấn Hà có ba đứa con.
Bởi vì ghi hận Tô Tương, nên đứa con không nhìn rõ bộ dạng được nàng ôm kia cũng bị bà tử này ghi hận luôn. Bà rủa thầm trong lòng, lúc trước sao đứa nhỏ kia không trực tiếp chết trong bụng Tô Tương để làm mẹ ruột như Tô Tương chết luôn đi, như vậy thì con gái bà chẳng phải có thể làm vợ kế của Thiện Tuấn Hải sao.
Buồn bực trong lòng, nhất thời không phát hiện mà buột miệng nói ra.
“Cô nương nhà bà không ai yêu thương thì là cục nợ, còn cháu gái nhà ta là bảo bối, không phải thứ mà a miêu a cẩu có thể so sánh.”
Tưởng bà tử mấy ngày nay chính là thùng thuốc nổ, giờ bà một bụng tức, chỉ muốn đi huyện thành đối phó với con hồ ly tinh kia. Bà tử trước mặt này chính là đứng trước họng súng.
“Không sai, Phúc Bảo chính là bảo bối của Thiện gia chúng ta, chiều chuộng như thế nào là chuyện của nhà chúng ta, chỗ nào tới lượt bà nhiều chuyện.”
Lữ Tú Cúc hung hăng liếc bà tử kia một cái, chút tâm tư nhỏ của đối phương, ham thích tám chuyện với cả thôn chẳng lẽ nàng còn không biết?
Trước kia coi như là xem kịch, nhưng lúc này, Lữ Tú Cúc lại chán ghét những nữ nhân đi mơ ước chiếm lấy nam nhân của người khác, đối với bà tử này, làm sao có thể cho bà ta sắc mặt tốt.
“Ngươi ! ngươi !”
Bà tử run rẩy ngón tay chỉ vào Lữ Tú Cúc, trừng mắt nhìn Thiện Tuấn Hà đánh xe bò đi ngày càng xa, nửa ngày không nói nên lời.
Con dâu cả Thiện gia có phải uống lộn thuốc hay không, hai vợ chồng già yêu thương con cái của tam phòng, thế mà nàng ta lại còn bênh vực.
“Một đám ngu ngốc.”
Lão bà tử nhìn đám người Thiện gia đi xa, phun một ngụm nước bọt, giậm chân rời đi.
“Cha, nương, chắc là nơi này. Mọi người chờ ở đây, con đi tìm các huynh đệ hỏi một chút.”
Thiện Tuấn Hải dắt cả nhà vào một cái hẻm nhỏ yên tĩnh, sau đó trước mặt mọi người, gõ cửa ngôi nhà phía trước.
“Rốt cuộc ngươi cũng tới.”
Một nam nhân cao lớn thô kệch, nhìn qua có chút hung ác, đi ra mở cửa. Ban ngày ban mặt đi phá hỏng giấc ngủ của người khác, vốn dĩ hắn định chửi ầm lên, nhưng sau khi nhìn rõ người tới là Thiện Tuấn Hải, lập tức hiện lên ý cười. Giống như mưa xuân hóa tuyết vậy, gương mặt vốn dĩ hung ác bây giờ nhìn lại có chút chính nghĩa.
Người Thiện gia đều không quen biết nam nhân trước mặt này, có điều nhìn bộ dạng lúc ở chung với Thiện Tuấn Hải thì biết giao tình của hai người này không cạn.
“Thấy căn nhà nhỏ kia không, chính là ngôi nhà có treo chữ phúc màu đỏ bên ngoài đó. Cách đây mấy hôm, ta vô tình nhìn thấy đại ca ngươi mang một nữ nhân bụng hơi nhô cao sắp xếp ở chỗ này. Không phải nghe nói ngươi nhờ các huynh đệ đi nghe ngóng tin tức của đại ca ngươi sao, ta liền nhờ người mau chóng truyền tin cho ngươi.”
Cao tráng hán tử hào sảng nói, không quên liếc mắt nhìn người Thiện gia ở phía sau Thiện Tuấn Hải. Đại khái cũng đoán được, cả một đại gia đình kéo tới đây là vì cái gì.
Một nam nhân đã thành hôn, mang theo một nữ nhân trẻ tuổi đến nơi này thuê nhà, không có khả năng chỉ là làm việc tốt, cứu giúp người yếu đuối. Ai cũng là nam nhân, thấy Thiện Tuấn Sơn đối với nữ nhân kia dịu dàng ngọt ngào, liền biết tâm địa gian trá của đối phương.
Chính là cuộc sống gia đình quá tốt nên sinh tật ở bên ngoài.
“Thành tử, cảm ơn ngươi, hôm nào ta mời ngươi uống rượu.”
Thiện Tuấn Hải híp mắt nhìn về phía hắn chỉ, sau đó vỗ vai hắn nói tiếng cảm ơn.
“Chúng ta là huynh đệ, cần gì khách khí như vậy.”
Cao tráng hán tử cũng biết Thiện gia muốn tự mình xử lý chuyện gia đình nên không nói muốn đi giúp sức. Thức thời gật đầu chào hỏi với người Thiện gia, sau đó quay về đóng cửa lại.
“Cha, nương, đại tẩu, nữ nhân kia chắc là ở trong căn nhà đó.”
Thiện Tuấn Hải quay đầu nói với người nhà ở phía sau.
“Đi, ta muốn xem thử, kẻ nào không biết xấu hổ dám quyến rũ con trai ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận