Nông Gia Lạc
Chương 131: Nghỉ Học
“Không đi học?”
Tưởng bà tử ngẩn người, chuyện quan trọng như vậy, khó trách nương tử của lão nhị mất kiên nhẫn.
“Phúc Tài với Phúc Đức còn đang đi học ở trấn trên, là ai nói với ngươi chuyện này?” Tưởng bà tử phủi sạch bột trên tay, sau đó lau sạch bằng khăn ướt, nghiêm túc hỏi Vương Xuân Hoa.
“Không phải ai hết, hôm nay Đại Hà mang trái cây lên trấn trên cho con trai, kết quả là khi trở về còn dắt theo con trai. Cũng không bàn bạc gì với con, trực tiếp nói với con là Phúc Tài không đi học nữa.”
Vương Xuân Hoa tức giận, lồng ngực phập phồng, trong lòng đầy khó chịu. Không phải là mấy năm trước nàng mắc lỗi lầm sao, qua nhiều năm như vậy, vì cớ gì mà người trong nhà vẫn cứ bài xích nàng như cũ, xem nàng như tội nhân?
Là mẹ ruột của Phúc Tài, đi học hay không đi học dù sao cũng là chuyện lớn, chẳng lẽ không cần phải thương lượng với nàng à?
Lúc này, Vương Xuân Hoa thật sự kiên quyết, nàng không chấp nhận chuyện con trai không đi học, cũng không chấp nhận việc người trong nhà coi nàng như không khí. Nàng cảm thấy, cần phải nhân cơ hội lần này, tạo cho mình địa vị của một người làm chủ trong gia đình.
Dù sao thì lần này nàng cũng không sai, cho nên nàng nhất định phải có được một câu trả lời thích đáng.
“Ngươi gọi Đại Hà với Phúc Tài đến đây.” Tưởng bà tử không nói ra suy nghĩ của mình. Thứ nhất là do Vương Xuân Hoa từng có vết xe đổ. Thứ hai, đây là chuyện lớn, bà muốn nghe suy nghĩ của con trai thứ và cháu trai của mình.
Thật lòng mà nói, cháu trai có muốn đi học hay không, bây giờ đã phân gia rồi, Tưởng bà tử có muốn cũng quản không được. Nếu con trai đã đồng ý, bà cũng không có cách nào hay để thuyết phục. Nhưng bây giờ con dâu đã náo loạn đến đây, bà cũng không thể mặc kệ, nhưng cũng không biết phải nói thế nào. Dù thế nào, cũng phải làm rõ ràng chân tướng sự việc.
“Nương, chúng con tới rồi.”
Lúc nãy Vương Xuân Hoa nổi điên, đi về phía nhà cũ, Thiện Tuấn Hà đương nhiên dắt con trai theo cùng, vừa lúc nghe được những lời của Vương Xuân Hoa.
Mọi người đều đã đến đông đủ, muốn nói cái gì cũng dễ dàng hơn.
Cả nhà rời nhà bếp, đến nhà chính.
“Cha, nương, mọi chuyện là như vậy đấy ạ.”
Từ sau khi phân gia, Thiện Tuấn Hà nhớ rõ, trước đây mình còn chưa từng bị tam đường hội thẩm như hôm nay. Những phiền toái này lại là do Vương Xuân Hoa mang lại. Thiện Tuấn Hà có chút bực bội, hắn gãi đầu, kể rõ mọi chuyện lại một lần. Chẳng qua, trước giờ hắn đều không giỏi ăn nói, cho nên, một việc vô cùng đơn giản lại bị hắn nói một cách lủng củng. Vẫn là Thiện Phúc Tài lanh lợi, ở bên cạnh bổ sung, câu chuyện mới được kể hoàn chỉnh.
Thiện Tuấn Hải bế con gái ngồi bên cạnh, chăm chú lắng nghe. Thấy cháu trai nhỏ không có khai ra người đưa ra chủ ý này là hắn, lại càng thích đứa cháu này thêm vài phần, quyết định sau khi thằng bé bắt đầu theo cha ra đồng làm việc, sẽ cho thằng bé phần nhiều phân bón, nỗ lực giúp thằng bé trở thành người có tay nghề trồng ruộng thiện nghệ trong thôn.
“Phúc Tài, con thật sự không muốn đi học sao?”
Thiện lão gia cau mày, nhịn không được lấy đá đánh lửa hút thuốc, muốn hút vài hơi thuốc lá cho đỡ ghiền.
“Được rồi, đừng ở trong phòng làm mấy cái chuyện này. Ông cũng không xem mình trước đây đã ho thành cái dạng gì, nếu không phải cục cưng nhặt được nhân...”
Tưởng bà tử chút nữa đã buộc miệng nói ra hai chữ nhân sâm, thấy cả nhà con trai thứ hai đang ở đây, nhất là ánh mắt tò mò của Vương Xuân Hoa, liền nhanh chóng thu lại lời vừa nói.
“Nếu không phải mỗi ngày, cục cưng đều chưng cho ông nước lê để giải khát, nhuận phổi, thì ông có thể khỏe như vậy sao.” Tưởng bà tử trừng mắt, đoạt lấy tẩu thuốc lá trong tay của Thiện lão gia.
Dùng cái thứ đồ vật không tốt như vậy, cũng không sợ hại cục cưng bảo bối của bà à?
Từ sau khi Tưởng bà tử lên ý tưởng cho trang trại chăn nuôi, tiếng nói của bà trong nhà ngày càng lớn. Với lại, là phu thê với nhau, Thiện lão gia cũng có ý thức nhường nhịn lão bà tử nhà mình. Bởi vậy, cho dù bị đoạt mất tẩu thuốc lá yêu thích, ông cũng không tức giận, chỉ nhoẻn miệng cười trừ, sau đó cầm một viên đậu phộng ngào đường mà cháu gái làm từ trên mâm, cho vào miệng, cũng coi như là phương pháp cai nghiện thuốc lá.
Trong nhà này, người coi trọng chuyện học hành, trừ Vương Xuân Hoa ra, chính là Thiện lão gia. Cả đời ông vừa làm nông vừa làm thợ rèn, nên đối với việc đọc sách, ông có chút chấp niệm. Nếu không, ông cũng sẽ không nghĩ tới việc đưa cả 3 cháu trai đi học. Lúc này, Vương Xuân Hoa làm loạn đến nhà cũ, cũng là dựa vào tính cách này của Thiện lão gia.
Chỉ là nếu Thiện lão gia thực sự dễ dàng để nàng lừa gạt như vậy, thì ông cũng sẽ không thể tích góp được nhiều gia sản như thế.
“Đừng nhìn cha mẹ con, gia gia muốn nghe ý muốn của con.”
Thấy ánh mắt cháu trai nhìn qua Vương Xuân Hoa và Thiện Tuấn Hà bên cạnh, Thiện lão gia liền nhấn mạnh, ánh mắt chăm chú nhìn cháu trai út hỏi.
“Cha, thằng bé còn nhỏ, hắn không biết cái tốt của việc đi học đọc sách.”
Vương Xuân Hoa cắn môi, vì tương lai của con trai, nàng ném sự nhát gan hàng ngày của mình sang một bên, cả gan xen ngang lúc Thiện lão gia đang nói chuyện.
“Còn chưa đến lượt ngươi nói chuyện. Phúc Tài, con nói đi.” Thiện lão gia không giận mà uy, chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu như vậy, khiến cho Vương Xuân Hoa rụt đầu trở lại, chỉ dám âm thầm liếc nhìn con trai, mà không dám tiếp tục xen mồm vào.
“Con thật sự không muốn đi học. COn căn bản không phải là người sinh ra để đọc sách.”
Vẻ mặt của Thiện Phúc Tài đau khổ, nhớ lại những năm gần đây, hắn đã chịu không ít cực khổ lúc đi học. Nào là bị đánh bằng gậy, bị phạt đứng, phàm là những phương pháp mà lão sư ở trường dùng để khiển trách học sinh, đối với Thiện Phúc Tài mà nói, quả thực chính là chuyện thường như ăn cơm bữa.
“Con đi học chính là lãng phí tiền bạc. Nếu mà như vậy, còn không bằng để con về nhà học trồng trọt với cha con. Không phải người ta vẫn có câu, cha nào con nấy sao? Con là con trai của cha con, có lẽ cũng giống như cha, không có căn cơ ở trường đọc sách đâu!”
Thiện Phúc Tài hơi rụt cổ, nghĩ tới nhị đường ca luôn miệng nhắc tới những lời này, nhịn không được mà đem nó áp dụng lên trên người mình.
Nhìn cha hắn hiền lành, cục súc, nhưng làm gì cũng không quá kém cỏi. Thiện Phúc Tài cảm thấy mình giống cha hắn, cảm thấy hài lòng với thứ đang có, không có gì là không tốt. Với lại, điều kiện của nhà hắn cũng không kém, có gần 20 mẫu ruộng đất, cũng coi như là nhà đứng số 1 số 2 ở thôn Bình Liễu này. Thiện Phúc Tài nghĩ, nhiều ruộng đất như thế, sao mình lại không kế thừa, mà phải đi đọc những thứ như tứ thư ngũ kinh trên trời dưới đất kia chứ?
“Sao con có thể nói chuyện như vậy!”
Thiện Tuấn Hà cốc đầu con trai. Dù sao hắn vẫn là cha ruột của thằng bé, thằng bé nói như vậy khác gì đang mắng chửi gia gia của nó.
Có điều trong lòng lại có một sự vui sướng nhàn nhạt, không biết từ đâu tới. Thiện Tuấn Hà nhìn đứa con trai giống mình tới 7 đến 8 phần kia, đây chắc chắn là con ruột của hắn, không thể lẫn vào đâu được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận