Nông Gia Lạc
Chương 190: Ăn Vạ
“Một đám mấy người, được rồi, nãi mặc kệ, nhưng nếu thật sự đứa nhỏ Sơn Sinh kia bắt nạt con, con nhất định phải nói cho nãi biết, biết chưa?” Tưởng bà tử bất đắc dĩ, phải thu hồi sự tò mò của mình lại. Bà nghĩ, dù sao, sớm muộn gì bà cũng có thể tra ra được rốt cuộc giữa hai đứa nhỏ đã xảy ra chuyện gì.
“Con nói Phúc Bảo đánh con à?”
Hiện tại, Nghiêm Khôn chính là quân sư quạt mo cho con trai. Với cái người dốt đặc cán mai, chẳng hiểu tí gì về tình cảm như Nghiêm Sơn Sinh mà nói, hắn rất tin phục những gì mà cha ruột chỉ điểm.
“Có đau hay không?” Nghiêm Khôn nhìn thân thể cường tráng như gấu của con trai, có chút đau tay giùm Phúc Bảo.
“Không đau, rất nhẹ, như là gãi ngứa thôi ạ.”
Nghiêm Sơn Sinh bất mãn nhìn cha mình, Phúc Bảo thì có bao nhiêu sức lực cơ chứ, làm sao có thể làm hắn đau được chứ?
“Cái thằng đần này!” Nghiêm Khôn coi như bất lực với đứa con này, “Lúc này, cho dù con không cảm thấy đau thì cũng phải nói đau. Nếu không, làm sao có thể khiến tiểu cô nương nhà người ta thương xót chứ hả? Chỉ cần ngươi nói ngươi đau, chắc chắn Phúc Bảo sẽ lo lắng. Nàng lo lắng, thì sẽ quan tâm đến thương thế của con. Cứ thường xuyên qua lại như thế, không phải quan hệ của các con sẽ càng thêm thân thiết sao?”
Nghiêm Khôn cảm thấy đứa con này không thông minh như hắn, bảo sao không thể dỗ dành được nàng dâu nhỏ.
“Có thật như thế không ạ?” Nghiêm Sơn Sinh có chút nghi ngờ nhìn cha mình, không thực sự tin tưởng lắm, nên hỏi lại.
“Tin ta đi, không sai đâu. Cha ruột của con không lẽ lại đi hại con?” Nghiêm Khôn tràn đầy tự tin nói. Tốt xấu gì thì hắn cũng từng có nương tử, cho nên trong chuyện này, so với con trai đầu dưa nhà mình, hắn vẫn am hiểu hơn.
Nghiêm Sơn Sinh nửa tin nửa ngờ, đến tận sau bữa cơm chiều, mới lấy hết can đảm chạy đi tìm Phúc Bảo.
“Đau!”
Chàng thanh niên cường tráng cứ thế mà sợ sệt đứng trước mặt Phúc Bảo. Bị hắn chắn lại, Phúc Bảo hoàn toàn nhìn không thấy được cái bóng.
Hắn chỉ vào chỗ ngực bị đánh lúc ban ngày, trên mặt bày ra bộ dạng ủy khuất có chút cứng nhắc.
“Bị đánh đau.”
Nghiêm Sơn Sinh tố cáo, nói: “Là nội thương.”
Cho nên bên ngoài mới không nhìn thấy vết thương nào.
Phúc Bảo vốn cho rằng, Nghiêm Sơn Sinh đã suy nghĩ cẩn thận tâm ý của hắn đối với nàng, nên mới đến tìm nàng, còn chưa kịp vui mừng, liền mở to hai mắt nhìn.
Đầu gỗ của nàng thật lợi hại nha, còn học được cách ăn vạ cơ đấy!
“Chuyện này, thực sự xin lỗi.”
Phúc Bảo nghiến răng kèn kẹt, lần đầu tiên có xúc động muốn cắn người.
“Sơn Sinh ca, huynh ở đây đợi một lát, ta đi lấy ít thuốc mỡ cho huynh. Đợi chút nữa, ta sẽ bảo ca ca giúp huynh thoa thuốc, đánh tan máu bầm bên trong cơ thể.”
Phi, sức lực mà nàng dùng khi đánh hắn lại có thể đánh hắn tới nội thương à?
Phúc Bảo cảm thấy thanh niên trước mặt bị hư rồi, gương mặt của nàng tràn đầy tức giận, giống như con cá nóc lúc sợ hãi sẽ phồng lên phòng vệ, đẩy Nghiêm Sơn Sinh đang đứng chắn trước mặt ra, quay về phòng của mình. Rất nhanh, nàng đã quay trở lại, trên tay còn mang theo một lọ thuốc mỡ.
“Đều tại ta xuống tay không biết nặng nhẹ, cũng không biết bình thuốc mỡ này có đủ dùng hay không? Nhưng Sơn Sinh ca huynh yên tâm, nhà ta cái gì cũng thiếu chứ riêng loại thuốc mỡ trị sưng đau té ngã thì nhiều lắm, dùng hết bình này, thì vẫn còn nhiều bình nữa.”
Thiện lão gia, người làm chủ Thiện gia, đã từng làm thợ rèn, cho nên thứ mà trong nhà chuẩn bị nhiều nhất chính là thuốc mỡ trị thương. Mặc dù hiện tại Thiện lão gia không làm nghề rèn nữa, nhưng trong nhà vẫn có thói quen chuẩn bị thuốc mỡ để phòng ngừa.
Từ trong phòng đi ra, Phúc Bảo đã thu hồi bản mặt cá nóc, nở nụ cười muốn bao nhiêu ngọt ngào xinh đẹp thì có bấy nhiêu ngọt ngào xinh đẹp.
Bị Phúc Bảo thở phì phì đẩy ra, trong lòng Nghiêm Sơn Sinh còn đang lo lắng không biết có phải biện pháp mà cha hắn nghĩ ra không đáng tin cậy hay không, lúc này, thấy Phúc Bảo cười, hắn liền thu hồi cảm giác bất an đó lại.
Quả nhiên Phúc Bảo thương xót hắn, nhìn thái độ nàng đưa thuốc mỡ cho hắn, thật sự rất bao dung độ lượng.
Một mặt hắn lo lắng Phúc Bảo đau lòng quá mức, mặt khác, hắn lại tham lam muốn Phúc Bảo quan tâm hắn nhiều hơn, Nghiêm Sơn Sinh có chút tiến thoái lưỡng nan, không biết nên ngừng lại, hay là tiếp tục diễn trò.
“Đừng đứng nữa, nếu nội thương nghiêm trọng hơn thì phải làm thế nào bây giờ? Sơn Sinh ca, huynh mau về phòng đi, ta bảo ca ca ta tới giúp huynh thoa thuốc.”
Phúc Bảo thấy Nghiêm Sơn Sinh đứng ngây người, vô cùng nhiệt tình đẩy hắn về phía phòng hắn, không chấp nhận bất cứ lời từ chối nào về việc gọi tiểu ca ca Thiện Phúc Đức giúp hắn thoa thuốc “thật tốt”.
Bởi vì, lúc thoa thuốc không thể không cởi quần áo, Phúc Bảo là cô nương chưa chồng, đương nhiên không thể đứng ở bên cạnh mà nhìn, cho nên, sau khi giao nhiệm vụ cho ca ca xong xuôi, Phúc Bảo liền mang theo vẻ mặt áy náy, xoay người rời khỏi phòng.
“Hừ, trị bệnh của ngươi cho thật tốt đi.”
Phúc Bảo nhìn về phía trong phòng, nhe răng quơ quơ nắm đấm nhỏ của mình, sau đó phủi phủi tay, oai phong lẫm liệt, khí phách hiên ngang rời đi.
“Không ngờ, bề ngoài cơ thể Sơn Sinh cường tráng như vậy, mà bên trong lại yếu đuối đến thế.”
Thiện Phúc Đức lắc đầu, không nhịn được cảm thán. Quả nhiên, dù bề ngoài có nhìn được thì bên trong chưa chắc đã xài được. Có lẽ, trắng trẻo yếu đuối giống như hắn mới đúng là khỏe mạnh thật sự.
Tuy là người đọc sách, nhưng trong lòng Thiện Phúc Đức vẫn luôn cất giấu giấc mộng trở thành đại hiệp. Sau khi giúp huynh đệ tốt của mình thoa thuốc xong, nhịn không được, cảm thán nói. Trên mặt có chút tự đắc.
Nhìn huynh đệ của hắn mà xem, dáng người chắc nịch, vạm vỡ, kết quả thì sao chứ, chỉ với mấy nắm đấm của muội muội hắn cũng đủ khiến đối phương nội thương. Cứ như hắn vẫn là tốt nhất, muội muội muốn đánh bao nhiêu thì cứ đánh bấy nhiêu, hắn sẽ tuyệt đối không kêu đau một tiếng.
Từ trên người Nghiêm Sơn Sinh, Thiện Phúc Đức liền cảm thấy mình có chút thành tựu của một nam nhân. Mấy ngày liền sau đó, tâm tình hắn rất tốt, cũng không nghĩ tới, những lời nói vô tâm của mình đã khiến cho Nghiêm Sơn Sinh mang tiếng “yếu đuối”.
Cũng may, lời nói này chỉ có những đứa nhỏ Phúc Bảo với Phúc Tài nghe thấy, bọn họ cũng sẽ không rảnh rỗi mà đem chuyện này nói ra bên ngoài, cho nên, danh tiếng của Nghiêm Sơn Sinh ở bên ngoài cũng không cần phải lo lắng.
Là người khởi xướng ra tất cả mọi chuyện, Thiện Phúc Bảo che miệng cười đắc ý, còn nam nhân ‘yếu đuối” Nghiêm Sơn Sinh thì tự khiêng đá đập chân mình, muốn giải thích cho bản thân cũng không tìm ra được lý do hợp lý.
Lúc này, trong suy nghĩ của hắn chính là, không hẳn những gì cha mình nói đều đúng.
Có điều, khi thấy Phúc Bảo cười vui vẻ thoải mái như vậy, mọi phiền não, buồn bực trong lòng hắn cũng tan đi hết. Nghiêm Sơn Sinh cảm thấy, mình có phải chịu ủy khuất thì cũng không thành vấn đề.
Bạn cần đăng nhập để bình luận