Nông Gia Lạc

Chương 87: Tìm Cớ

Lúc trước, mọi người vẫn chưa tìm được lý do gì để tìm tới cửa. Dù sao, từ trước tới giờ, đa số phụ nhân trong thôn đều không cùng con dâu Tô Tương này của Thiện gia bàn luận thị phi. Mặt khác, uy danh của Tưởng bà tử cũng đủ khiến mọi người không dám tìm đến nàng.
Bây giờ thì khác rồi, lấy danh nghĩa mẹ dắt con đến xem sóc con, tiện thể thăm dò luôn lời đồn.
“Cái này ta cũng không rõ đâu. Vả lại, mối làm ăn kia là do bà bà với phu quân của ta quyết định, ta không tiện nhúng tay vào.”
Tô Tương xấu hổ, nàng thật sự không nhớ rõ nàng và nữ nhân trước mặt này tỷ muội tình thâm như thế nào. Nói tới nói lui, vẫn là nói tới chuyện tiền bạc.
Phía bên kia, tiểu cô nương khóc lóc nỉ non cũng đã được Phúc Bảo dỗ dành tốt.
“Ủy khuất cho ngươi rồi, đồng chí Thịt Ba Chỉ.”
Thấy Thịt Ba Chỉ đáng thương phải hy sinh cái đuôi, đang vô cùng tội nghiệp nhìn nàng, Phúc Bảo chỉ có thể sờ đầu nó, vuốt lại đám lông trên lưng cho vào nếp, coi như an ủi.
Nghe nữ nhân kia nói trắng ra, Phúc Bảo cũng biết mục đích chân chính của việc vì sao mấy ngày nay, nhiều người trong thôn đến nhà nàng như vậy.
Nói thật, Phúc Bảo không phải là một người quá coi trọng người ngoài. Từ kiếp trước, tính nàng đã như vậy, nhất là bây giờ, nàng vẫn đang là một đứa trẻ. Thời cổ đại đối với nữ hài tử yêu cầu rất khắt khe, đối với trưởng bối, nàng phải an tĩnh, vấn an đối phương, sau đó phải duy trì bộ dáng ngoan ngoãn, mỉm cười, lúc đối phương nhìn đến mình thì cần gật đầu hoặc lắc đầu đúng lúc, hoặc là phải đáp lại mấy câu.
Nói thật, ngẫu nhiên trải qua vài lần thì được, nhưng bây giờ, ngày nào cũng phải vậy, mỗi ngày đều có vài nhóm người đến nhà, đều lấy lý do là muốn xem Thịt Ba Chỉ của nàng, làm hại Phúc Bảo không thể không ở yên trong nhà, tiếp đãi những vị khách đó.
Mỗi ngày trôi qua, Phúc Bảo đều phải trưng ra nụ cười.
Bây giờ xem ra, mục đích của những người lớn đó căn bản không ở trên người Thịt Ba Chỉ, Phúc Bảo liền không khỏi suy nghĩ, có phải nàng cũng nên tìm một lý do hợp lý để tránh những chuyện này hay không.
Thí dụ như, đi tìm Ngưu Thiết Hoa chơi linh tinh?
“Nương, con nhớ hôm qua Thiết Hoa có nhờ con chỉ nàng thắt dây đeo, con đã đồng ý với nàng rồi.”
Phúc Bảo ôm sóc con đang ngồi trên vai nàng vào trong ngực, sau đó nói với mẫu thân đang mệt mỏi ứng phó với nữ nhân kia.
“Đã đồng ý rồi thì không thể thất hứa được, con đi đi. Có điều, đi đường cẩn thận một chút, đừng để bị ngã.” Tô Tương làm sao có thể không nhận ra, mấy ngày này con gái rầu rĩ, không vui. Chưa nói gì tới con gái, ngay cả người lớn như nàng cũng chịu không nổi từng đám người trong thôn tới cửa thăm nom.
Ai bảo da mặt nàng mỏng, mấy ngày nay mẹ chồng lại vì những chuyện gia súc gia cầm mà thiếu điều muốn phân thân, trong nhà không có ai uy hiếp. Bằng không, cũng sẽ không có nhiều người tới cửa đến vậy, chỉ cần uy danh của mẹ chồng là có thể đuổi hết một lượt đám người đó.
“Ai dà!”
Phúc Bảo như tìm được đường sống, nhanh chân chạy đi, sợ mình mà chạy chậm, đại nương trong phòng sẽ bắt nàng dắt theo muội muội vừa mới khóc rống kia.
“Phúc Bảo, chạy nhanh như thế làm cái gì. Đại Nữu nhà ta rất thích Phúc Bảo, ta còn muốn để hai đứa nhỏ có thể làm một cặp hảo tỷ muội, kéo thêm giao tình của hai nhà chúng ta đây này.”
Quả nhiên, thấy Phúc Bảo chạy xa, nữ nhân kia tiếc hận nói.
Ai không biết Tưởng bà tử yêu thương cháu gái này như thế nào, nếu con gái mình với Thiện Phúc Bảo có mối quan hệ tốt, lúc đó, nhờ đứa nhỏ này nói một câu, có khi còn có ích hơn so với việc con dâu Tô Tương này mở miệng.
“Ha ha.”
Tô Tương nhấp ngụm trà, cảm thấy may mắn là con gái chạy trốn nhanh.
“Tiểu muội muội, ngươi có biết Nghiêm đồ tể bán thịt heo ở trấn trên, nuôi heo ở đâu không?”
Vinh Tín cải trang vi hành, bên cạnh chỉ có quản gia và một hộ vệ, ăn mặc cũng chỉ bình thường.
Nhưng khí chất thì không lừa được Phúc Bảo, nàng chỉ cần liếc nhìn hắn một cái là đã cảm thấy khí độ bên trong của người này không bình thường.
Hơn nữa khi hắn ngăn nàng lại, đã lộ ra trước mặt nàng những ngón tay non mịn, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, lòng bàn tay có một vết chai nhẹ. Có thể nhìn ra, người trước mặt này, từ nhỏ chỉ có đọc sách, lớn lên trong nhung lụa, chưa từng làm qua việc gì.
Sống ở nông thôn lâu như vậy, ngay cả đại đường ca trong nhà được chăm sóc tốt nhất, cũng không có được bàn tay như đối phương, có đôi khi điểm nhỏ nhặt lại là thứ giúp ta biết rõ được nhiều việc.
Phúc Bảo nhìn nam nhân mặc quần áo vải bố sam bình thường trước mặt, làm bộ ngây thơ, nghiêng đầu ngọt ngào hỏi: “Thúc thúc, người tìm Nghiêm thúc thúc có việc gì ạ?”
“Chi chi!”
Thịt Ba Chỉ chui ra khỏi túi áo Phúc bảo, ló đầu ra, vô tội nhìn Vinh Tín đang khom lưng nói chuyện.
Trong nháy mắt, Vinh Tín cảm thấy mình dường như phải chịu hai tầng công kích.
Bây giờ hắn còn chưa biết, người trước mặt này chính là nguyên nhân phát sinh của mọi việc.
Tô Tương là người khéo tay, lại chỉ có mình Phúc Bảo là con gái, nên mỗi ngày, trừ thêu hoa kiếm tiền, thì việc suy nghĩ nhiều nhất chính là phải làm sao để chăm chút cho con gái mình thật xinh đẹp đáng yêu, khiến người khác vừa nhìn đã thích.
Hôm nay, trên tóc Phúc Bảo cài hai bông hoa, đó chính là do Tô Tương phải thử rất nhiều lần mới kết ra được. Không giống những bé gái trong thôn thường hay búi tóc thành búi tròn, lúc Tô Tương giúp con gái chải tóc, chia tóc thành nhiều lọn, sau đó tết thành bím, rồi lại dùng trâm cố định vị trí, kết thành hình dạng đặc biệt. Nhìn kĩ sẽ thấy giống như là trên đầu có hai đóa hoa nhỏ đang nở rộ, lúc này lại còn điểm thêm trâm cài bằng nhung có hoa rũ xuống, trông rất hoạt bát, đáng yêu.
Phúc Bảo 6 tuổi, trên mặt vẫn còn nét đáng yêu của con nít. Hai má phúng phính, da thịt trắng nõn lại hồng hào khỏe mạnh. Đôi mắt to như viên bi, lúc cười thì cong cong như hình mặt trăng non, nhìn nàng vui vẻ, trong lòng mình cũng sẽ thấy ngọt ngào.
Vinh Tín đã qua tuổi cưới vợ sinh con từ lâu. Nương tử của hắn là người được trưởng bối trong nhà lựa chọn, cũng được sinh ra trong danh môn, nhan sắc chỉ có thể gọi là thanh tú, nhưng hơn người khác ở cái khí chất đoan trang, là tiêu chuẩn hiền thê, lương mẫu. Hai người có một đứa con trai, năm nay vừa tròn 7 tuổi.
Trừ lần đó ra, bên người hắn còn có hai thông phòng do trưởng bối đưa tới. Bởi vì chế độ thê thiếp của triều đại này, trừ khi tương lai hắn kế thừa tước vị, dưới tình huống hắn có con trai nối dõi, hai nữ nhân thông phòng này tuyệt đối không có khả năng có địa vị cao.
Một trong hai thông phòng này đã sinh cho hắn một thứ nữ, nhỏ hơn con của nương tử hắn 2 tuổi, là do sau khi nương tử sinh được con trai thì ngừng việc đưa canh tránh thai đến cho thông phòng.
Từ xưa, đích thứ luôn khác biệt, Vinh Tín tuy có vài phần yêu thương con gái duy nhất của mình, nhưng tuyệt đối không thể so sánh với địa vị của đứa con do nương tử hắn sinh ra.
Hơn nữa, thông thường, nữ nhân ở hậu viện đều do nương tử của hắn quản giáo. Thực tế mà nói, mỗi tháng, số lần Vinh Tín có thể nhìn thấy con gái nhỏ của mình còn không tới số đầu ngón tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận