Nông Gia Lạc

Chương 178: Lưu Dân

Nếu đổi thành mấy thanh niên tuổi trẻ trai tráng lực lưỡng, đứng bên kia tường băng kêu gào, thì hắn sẽ không cần phải nghĩ ngợi mà cầm gậy sắt đánh đuổi. Nhưng cố tình, bên ngoài lại là người già, trẻ nhỏ, từng người từng người chạm tới lòng thương xót của hắn. Nghĩ lại, nếu không có trận thiên tai này, bọn họ đã có thể sống thật tốt ở quê nhà, cần cù siêng năng canh tác, chứ không phải giống như bây giờ, phiêu bạc khắp chốn, lắc đầu vẫy đuôi cầu xin người khác một tia thương hại.
Mọi người đều được cha sinh mẹ dưỡng, trái tim cũng bằng thịt, cho nên đối với người già lớn tuổi và con nít nhỏ tuổi vô tội, làm sao có thể nhẫn tâm.
“Ai mà không như thế chứ.”
Thanh niên bên cạnh vuốt mặt, xoay đầu, không dám nhìn ra bên ngoài. Hắn nghĩ thầm, lần sau, khi đến lượt hắn canh gác, nhất định phải mang theo một cục bông để bịt kín lỗ tai lại.
Người già và con nít bên ngoài khóc cầu hồi lâu, thấy người canh cửa thờ ơ, chỉ có thể thở dài, dìu đỡ nhau rời đi. Tuyết lớn bay tán loạn, nhìn bóng dáng những người này vô cùng đau khổ gầy yếu, đơn bạc, lạnh lẽo, còn đang run cầm cập, cũng không tránh khỏi cảm thấy mềm lòng.
Nhưng mà đám nam nhân cũng không dám manh động. Chưa xét đến việc những người già và trẻ nhỏ kia có phải là mồi nhử, do đám lưu dân cử đến để xem thử trong thôn có trữ lương thực hay không, chỉ cần mở cửa cho một người, sau này sẽ có thêm nhiều lưu dân tới, đến lúc đó, dù bọn họ có muốn cho lương thực thì cũng không đủ để mà cho.
Làm người tốt thật sự rất khó nha!
“Thế nào, có xin được chút lương thực nào không?”
Trong miếu hoang bên ngoài thôn Bình Liễu, một đám lưu dân đến từ phương bắc đang tụ tập lại. Lúc này, ở trong phòng đều là những thanh niên có chút cường tráng, bọn họ đang phá một số đồ vật bài trí trong miếu để dùng làm củi, nhóm lửa sưởi ấm.
Mấy nữ nhân trẻ tuổi còn lại thì dùng nồi để nấu nước ấm, bên trong là một ít vỏ cây khô mà bọn họ lấy được. Trong những ngày mùa đông này, đây là thứ lương thực duy nhất mà bọn họ có thể tìm được.
“Không có.”
Những người lớn tuổi kéo mấy đứa nhỏ tới ngồi sát đống lửa để sưởi ấm, thở dài bất đắc dĩ.
Sau câu nói đó, miếu hoang rơi vào một mảnh tĩnh mịch, trong ánh mắt mọi người đều lộ vẻ hoang mang tuyệt vọng.
Không phải những thanh niên đó tàn nhẫn, để cho người già và trẻ nhỏ đứng ngoài thôn phải đi ăn xin, mà bởi vì bọn họ hiểu rõ, hiện tại bá tánh ở đây kiêng kị lưu dân bọn họ, người già và trẻ nhỏ còn đỡ, đổi lại là thanh niên bọn họ xuất hiện ngoài thôn của người khác, chỉ sợ chưa tới gần đã bị đánh đuổi đi.
Rơi vào bước đường cùng, bọn họ chỉ có thể chọn cách để cho người già và trẻ nhỏ đi ăn xin, còn những nam nhân tráng kiện thì ở lại tu sửa “nhà” mà bọn họ tìm được. Người bình thường luôn dễ mềm lòng với người già và trẻ nhỏ, thỉnh thoảng khi bọn họ ra ngoài, có thể xin được một ít khoai lang và màn thầu từ chỗ thôn dân, nếu ăn uống tiết kiệm, số lương thực này cũng có thể đủ để bọn họ sống lâu thêm được mấy ngày.
Nhưng mà bão tuyết mãi vẫn không ngừng lại, bọn họ đi xin lương thực ngày càng khó khăn. Suốt dọc đường đi từ huyện kế bên đến huyện Bá Giang, dường như bọn họ luôn phải dựa vào vỏ cây và cỏ dại để ăn chống đói. Những thanh niên trai tráng ngày xưa, bây giờ ốm đến mức lòi xương, người lớn và trẻ nhỏ thì ốm tới mức không nhìn ra hình người.
Nhưng biết sao bây giờ, chết tử tế không bằng tiếp tục sống, không ai muốn chết cả.
“Hay là, chúng ta đi theo nhóm người kia đến huyện thành đi.” Phút yên lặng qua đi, một nữ nhân sợ hãi mở miệng nói.
Nàng thương xót nhìn đứa con vừa tròn hai tuổi đang nằm trong lồng ngực mình, suốt đường đi, nàng luôn cố gắng che chở cốt nhục duy nhất của mình, thà rằng mình ăn ít một chút, cũng muốn con mình ăn no bụng. Những vỏ cây nấu chín kia, nàng cho con mình ăn phần mềm bên trong, cũng là phần dễ nuốt nhất, nhưng vẫn phải nhai nhuyễn ra mới dám đút cho đứa nhỏ ăn, sợ không tiêu hóa được. Nhưng cho dù là như vậy, đứa nhỏ vẫn gầy sộp đi trông thấy, chân tay như que củi khô, bụng với đầu thì lớn, nhìn cực kỳ đáng sợ.
Nhưng với nữ nhân kia mà nói, đây chính là con của nàng, vì đứa nhỏ này, nàng thậm chí nguyện ý làm những chuyện trái lương tâm.
“Xuân Ni nhi, đừng nói những chuyện này nữa. Lý gia chúng ta là loại người nào, cũng có lương tâm, có cốt khí. Ta thà đói chết, chứ không thể cho phép ngươi cùng với đám người đó làm những chuyện đáng bị đày xuống địa ngục đâu.”
Nam nhân gầy còm ngăn cản nữ nhân lại. Cùng là những người chạy nạn với nhau, lúc này, cho dù phải ở miếu hoang, nhưng ít ra vẫn có thể ăn no bụng, bọn họ ai cũng giống nhau, trong những ngày này đều chỉ mong được sống, chỉ là tác phong và tính cách sẽ có khác biệt.
“Làm bạn chung với đám người đó, chẳng lẽ ngươi không sợ Tiểu Bảo sẽ nhận báo ứng sao?” Nam nhân thực sự tức giận với quyết định của nương tử. Chẳng lẽ nàng đã quên, lúc trước những người đó đã từng nhìn chằm chằm Tiểu Bảo, muốn bắt Tiểu Bảo đi để ăn thịt hay sao? Những người đó, là muốn bị đày xuống địa ngục.
“Đúng vậy, Lý gia ta, làm người không thể đánh mất lương tâm.”
Một đám người già ai thán, khuyên giải đề nghị của nữ nhân kia, chỉ là trong bụng hết đợt này tới đợt khác truyền tới tiếng kêu ọt ọt, nhìn bọn họ cứ kiên trì như vậy, có chút buồn cười.
“Ta biết rồi.”
Nữ nhân cúi đầu, lau nước mắt. Sao nàng lại không biết đám người đó không tốt chứ, nhưng mà nàng muốn con của mình được sống sót.
“Ta đã quan sát rồi, bên này có một ngọn núi lớn. Sáng mai, đám nam nhân chúng ta sẽ đi vòng qua thôn lên núi. Biết đâu trong núi có thể bắt được một số chuột núi hay động vật khác. Vả lại, trên núi nhiều cây như vậy, chúng ta có thể lấy được nhiều vỏ cây hơn, cũng không tới mức đói chết.”
Nam nhân vực dậy tinh thần mọi người, nói với những người ở đây: “Mọi người cố gắng kiên trì một chút, sẽ không có chuyện tuyết rơi mãi không chịu ngừng. Chịu đựng qua thời gian này, chúng ta sẽ về nhà!”
Về nhà!
Cái từ này khiến không ít người ở đây không nhịn được mà rơi lệ, từng người lau đi nước mắt, bọn họ thực sự còn có thể về nhà được sao?
“Ngày mai, ta lại đưa bọn nhỏ đến thôn kia xin thức ăn, biết đâu có thể xin được một ít màn thầu hoặc khoai lang.”
Những người già ôm cháu trai cháu gái bên cạnh, bọn nhỏ cũng rất hiểu chuyện gật gật đầu: “Ngày mai chúng con sẽ dập đầu nhiều hơn nữa, gọi thúc thúc, ca ca nhiều hơn. Nếu có thể xin được màn thầu, mọi người sẽ không bị chết đói.”
Đám trẻ con phải trưởng thành quá sớm, khiến những người lớn ở đây vô cùng chua xót. Một đám người ngồi chung một chỗ, mong đợi trận tuyết lớn này nhanh chóng qua đi.
“Hôm nay vẫn như thế à?”
Thiện Tuấn Hải hỏi những người canh cổng hôm nay.
“Ừ, vẫn như cũ. Đều là người già và trẻ nhỏ tới. Mẹ nó, rõ ràng là muốn làm cho người khác mềm lòng.”
Thanh niên canh cổng cứng cổ. Hai ngày nay, hắn sợ mình không vững tâm, sợ ngày nào đó liền không nhịn được mà về nhà lấy lương thực, đem cho những người già và trẻ nhỏ đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận