Nông Gia Lạc

Chương 95: Bốc Thăm

“Không chỉ có các ngươi, ngay cả con dâu thứ hai của ta, ta cũng phải để nàng bốc thăm. Dù sao mấy ngày này, nhiều người đến cửa hỏi han như vậy, ta giao việc cho người nào cũng đều không hay, ta lại cũng chẳng muốn làm mấy cái việc đắc tội với người khác như thế này. Chuyện này, các ngươi muốn bốc thì cứ bốc, không muốn bốc thì cứ bỏ qua.”
Tưởng bà tử trước giờ tính tình luôn phóng khoáng, những lời này nếu là để người khác nói có lẽ sẽ bị mọi người ghét bỏ, nhưng từ miệng Tưởng bà tử nói ra, thì đó là chuyện đương nhiên.
Chỉ là, bà xác định câu nói kia là đang miêu tả chính xác về mình à?
Không phải bà thích nhất là đi gây chuyện với người khác à? Thử hỏi, trong thôn Bình Liễu, có mấy nhà không bị bà oán qua, danh tiếng của bà trong thôn Bình Liễu cũng không phải tự nhiên không đâu mà có.
Mà Tưởng bà tử nói thẳng Vương Xuân Hoa cũng sẽ bốc thăm như bọn họ, cái này khiến nhiều người thoải mái hơn nhiều. Vương Xuân Hoa là ai, chính là con dâu của Thiện gia, tuy Thiện gia đã phân gia, hơn nữa, Tưởng bà tử luôn không thích đứa con dâu này, nhưng với những người ngoài nhìn vào, loại chuyện tốt này, vẫn là nên nước phù sa không chảy ruộng ngoài, vậy mà bà lại để Vương Xuân Hoa bốc thăm chung với bọn họ, điều này chứng minh, lần bốc thăm này tuyệt đối công bằng.
Vương Xuân Hoa ở trong đám người, miệng đắng ngắt. Nghe mọi người xung quanh bàn tán, chỉ chỉ trỏ trỏ mình, nàng không còn lời nào để nói.
Trước đó nàng luôn cho rằng, nếu Thiện gia thuê người, nàng là con dâu Thiện gia, chắc chắn sẽ có một vị trí.
Bây giờ Thiện gia đã phân gia, nhưng nàng vẫn như cũ, không trở thành người quản lý của nhị phòng. Bởi vì chuyện lúc trước, cho dù hiện tại nàng với nhà mẹ đẻ đã sớm lạnh nhạt, nhưng Thiện Tuấn Hà vẫn không đem tiền bạc trong nhà giao cho nàng. Đối phương thậm chí, thà rằng để cho trưởng nữ Mai Nương mới 12 tuổi lo liệu việc nhà, cũng không muốn nàng dính dáng đến tiền bạc.
Cho nên, lúc nghe tam phòng mở rộng trang trại chăn nuôi làm ăn, còn chi tiền thuê người, trong lòng nàng liền nổi lên vài ý định.
Đến lúc đó, số tiền mà nàng kiếm được, nàng cũng có thể cất đi một ít.
Nhưng hiển nhiên, Tưởng bà tử thật sự chán ghét đứa con dâu này, lấy nàng ra để ngụy trang, lại không muốn cho nàng được chỗ tốt.
“Bốc chứ, sao có thể không bốc được.”
Nghe Tưởng bà tử nói, thoáng nhìn sắc mặt cau có của Vương Xuân Hoa. Một số phụ nhân có hứng thú với việc của Thiện gia lập tức tiến lên, đưa tay vào một cái hộp bị bịt kín, chỉ chừa một lỗ đủ để bàn tay lọt qua, lấy một tờ giấy từ bên trong.
Hôm nay, có tổng cộng hơn 30 phụ nhân tới, có nhà tới 2 đến 3 người, cuối cùng những người may mắn bốc được gồm có: con gái đã xuất giá của trưởng thôn, Tô đại tẩu và Tô nhị tẩu, cùng với hai con dâu của hai hộ danh tiếng không tồi trong thôn, có quan hệ bình thường với Thiện gia.
Năm người này đều có tính cần mẫn. Chỉ có con gái của trưởng thôn thì phải gánh vác trách nhiệm hơi nặng nề, trong nhà nàng ấy có một nam nhân mắc bệnh lao cùng với con nhỏ, chỉ sợ đến lúc đó, không có cách nào đủ sức làm việc.
Nhưng ngay từ đầu, mục đích nhận con gái trưởng thôn không phải là để nàng làm việc, mà là có thể để vị trưởng thôn ở phía sau nàng giúp bọn họ một số việc. Cho nên, chỉ cần đối phương không quá phận, Tưởng bà tử đều có thể mắt nhắm mắt mở cho qua.
Ngoại trừ con gái của trưởng thôn, bốn người khác đều là dựa vào vận may của chính mình mà bốc trúng, Tưởng bà tử cũng coi như hài lòng với kết quả này. Dù sao trong mấy người này cũng không có ai lười biếng, không đến mức phải mất mặt đuổi người.
“Vậy sau đây ta sẽ nói rõ về tiền công. Hằng ngày, các ngươi chỉ cần giúp ta chuẩn bị thức ăn cho những con gia súc đó thật tốt, còn phải rửa sạch chuồng trại. Mỗi ngày, ta trả các ngươi 12 quan tiền. Ngày lễ ngày tết, hay trong nhà có hỉ sự, đều có thể cho các ngươi mươi quả trứng gà, mười quả trứng vịt, ăn tết thì ngoại lệ, có thể thêm nửa con gà. Nhưng ta cũng cảnh cáo trước, ta trả tiền công, các ngươi phải làm ta cảm thấy vừa ý, chúng ta đều là người trong cùng một thôn, cúi đầu không thấy, ngẩng đầu liền thấy, nếu các ngươi dùng mánh lới lười biếng, để ta phát hiện, thực xin lỗi, ta đành mời các ngươi trở về nhà thôi.”
Với Tưởng bà tử mà nói, mỗi ngày trả 12 quan tiền công, cũng đã không tồi rồi. Ở trấn trên, đi khuân vác một bao lớn 50 cân, cõng một chuyến cũng chỉ được 3 đến 4 quan tiền, một nam nhân trai tráng, một ngày cùng lắm chỉ có thể khiêng được 7 đến 8 chuyến, có thể nói là mệt hơn nhiều so với công việc của nhà bà, lại không có chiếu cố cho về nhà.
Vẫn là cháu giá nhỏ Phúc Bảo chỉ điểm cho bà, đợi đến khi chuyện làm ăn chăn nuôi trong nhà đi vào ổn định, trong nhà thứ nhiều nhất chính là trứng gà, trứng vịt, nếu có thể sử dụng mấy thứ này để lấy lòng người, thì cũng là một việc không tồi.
Những năm gần đây, không có việc người làm thuê cho ta, ta là người trả tiền, tới lễ tết còn phải cho ngươi thêm đồ vật. Bởi vậy, khi nghe Tưởng bà tử nói về đãi ngộ, năm người may mắn kia lập tức vui vẻ.
Bọn họ chỉ là gia đình bình thường, những thứ mà Tưởng bà tử hứa hẹn sẽ cho kia, sẽ đỡ phần nào chi phí mà họ phải mua sắm.
Đến mức mà những người không bốc thăm trúng kia nghe được, tự nhiên càng thêm tiếc hận, ánh mắt u oán nhìn 5 người may mắn, nghĩ đến lúc nãy bốc thăm, sao bọn họ lại không trúng cơ chứ.
“Tưởng đại nương, chuyện làm ăn của nhà các người, chắc chắn sẽ rất xán lạn. Đến lúc đó nếu không đủ người, thì có thể tới tìm ta, ta nhất định sẽ toàn tâm toàn ý dốc sức.”
“Đúng thế, còn cả ta nữa.”
Nghe đầy đủ việc trả công của Tưởng bà tử, rất nhiều người không bốc trúng thăm bắt đầu tích cực ứng cử mình.
“Chuyện này ta nói cũng không được, mọi thứ đều do ông chủ Nghiêm quyết định.” Tưởng bà tử thuận thế đem mọi chuyện đổ hết lên người Nghiêm Khôn, bà không muốn người trong thôn biết mối làm ăn này chủ yếu là của Thiện gia bọn họ, bà vẫn hiểu đạo lý muộn thanh phát đại tài.
Những người được chọn có bao nhiêu vui vẻ, thì Vương Xuân Hoa có bấy nhiêu buồn bực. Nàng ai oán nhìn mẹ chồng cười cười nói nói với người khác, sau đó cúi đầu đi về phía nhà mới của nhị phòng, đoán chừng, chuyện hôm nay cũng đủ để nàng bực tức trong lòng một khoảng thời gian.
Nói thế nào thì Vương Xuân Hoa cũng đã gả về đây mười mấy năm, tuy rằng tính tình nàng ngột ngạt, nhưng ở trong thôn cũng không hẳn không có bằng hữu. Bởi vậy rất nhanh, liền có lời đồn đại về việc hai vợ chồng già Thiện gia quá mức nhẫn tâm, bởi vì phân gia, liền không coi hai vợ chồng nhị phòng ra gì, thật sự bất công.
Những lời này, Tưởng bà tử nghe xong liền vứt sang một bên. Rảnh rỗi đâu mà cùng người kia cãi lý, heo trong nhà không đủ mập, gà trong nhà đẻ trứng không đủ nhiều, kiếm tiền còn không kịp, làm gì có thời gian để ngu ngốc so đo với người khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận