Nông Gia Lạc

Chương 261: Ngoại Truyện (5)

“Xoay được nửa người rồi.”
Giọng nói bà đỡ vang lên mang theo vài ý mừng, bà duỗi tay xem xét vị trí của đứa nhỏ, nhìn Phúc Bảo cả người ướt đẫm mồ hôi, rối rắm nói.
“Phu nhân, nếu có thể chịu đựng được, xuống giường đi thử vài vòng, tranh thủ đem vị trí của đưa nhỏ lộn ngược lại, nếu không, đợi tới khi nước ối vỡ hết, đưa nhỏ mới thật sự nguy hiểm.”
Bà đỡ cảm thấy dựa theo vị trí của thai nhi lúc này, có lẽ còn có cơ hội cứu được, chỉ là vị tiểu phu nhân Nghiêm gia này nhu nhược yếu đuối, từ nhỏ đã được nuông chiều, có thể chịu đựng được hay không.
“Ngài đỡ ta dậy.”
Phúc Bảo nghe được lời của bà đỡ vừa nói, không chút nghĩ ngợi mà trả lời.
Lúc trước, khi sinh con gái, nàng cũng không phải chịu khổ nhiều như thế này, bởi vì Đậu Hoa trong bụng nàng không lớn, hơn nữa lại đúng vị trí, sau khi vỡ ối không bao lâu thì đã sinh được, có thể nói, cả đời này, Phúc Bảo chịu chịu đựng đau đớn nhiều nhất đều là vì đứa nhỏ hiện tại.
Trước giờ nàng không nghĩ tới, nàng lại có thể chịu đau như vậy, rõ ràng là sau khi chuyển tới thế giới này, nàng được người nhà và hôn phu yêu thương chiều chuộng như vậy, một chút đau khổ cũng chưa từng trải qua.
Có lẽ đây là cái gọi là làm mẹ thì trở nên mạnh mẽ, Phúc Bảo không muốn mất đứa con trong bụng, nàng cảm thấy, vì con của mình, có đau hơn nữa nàng cũng chịu đựng được.
Được hai bà mụ đỡ, Phúc Bảo cắn răng bước xuống giường, lúc hai chân vừa đặt xuống mặt đất, nàng xem chút nữa vì cái chân mềm nhũn mà ngã xuống đất, lúc này Phúc Bảo đã hiểu cảm giác đau đớn của nàng tiên cá sau khi đổi lấy đôi chân để lên bờ, giờ phút này, nàng đạp trên nền đất kiên cố, giống như là đi trên mũi đao, bụng đau đớn kịch liệt làm nàng không cách nào đứng thẳng, chỉ muốn cuộn tròn để bụng bớt thống khổ.
Trên người nàng nhanh chóng mồ hôi đầm đìa, cắn thật chặt vào môi dưới, dường như có thể nhìn thấy máu bật ra.
Nước mắt lã chã rơi xuống đất, một bước, hai bước, có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.
Miếng sâm trong miệng đã không còn mùi vị, Phúc Bảo lại ngậm thêm vài miếng nhân sâm nữa, đợi đến lúc nàng không chịu được nữa, bà đỡ mới xem xét thân dưới của nàng.
“Được rồi, được rồi.”
Bà đỡ vui mừng hoan hô, đỡ Phúc Bảo tới bên giường, sau đó xoa bóp, mát xa bụng nàng, đồng thời dặn dò Phúc Bảo điều chính hô hấp và sức lực.
Qua thời gian nửa nén hương, củ nhân sâm ngàn năm kia cũng đã bị ăn hơn một nửa, Phúc Bảo rốt cuộc cũng cảm nhận được phần thân dưới có một cỗ nước ấm trào ra, theo dòng chảy mãnh liệt, rốt cuộc nàng cũng không chịu nổi nữa.
Cùng với tiếng trẻ con khóc nỉ non, đôi mắt dần dần khép lại, cả người rơi vào một mảng tĩnh mịch, đen tối.
Có điểu thời điểm hôn mê vì mệt mỏi, trên môi nàng là một nụ cười.
Bởi vì nàng đã bảo vệ được con trai mình.
Mà người ngoài phòng cũng nghe được tiếng khóc nỉ non hơi nhỏ trong phòng, ngược lại với Phúc Bảo, trên mặt bọn họ mang theo vài phần tĩnh lặng, Nghiêm Sơn Sinh hận không thể đạp cửa chạy thẳng vào phòng sinh.
Không phải nói cứu mẹ thì khó giữ con sao, lúc này đứa nhỏ sống, vậy thì nương của hắn đâu, có khỏe không?
Cũng may bà đỡ ra kịp lúc, để những người bên ngoài biết lúc nãy chỉ là sợ bóng sợ gió, Phúc Bảo và đứa nhỏ, hai người đều bình an.
“Đứa nhỏ ở trong bụng mẹ hơi lâu, lúc nãy tiếng khóc của hắn, ta nghe cũng không vang lăm, tốt nhất là mời một đại phu chuyên về trẻ em đến đây xem thử.”
Bà đỡ ôm đưa nhỏ ra, lúc này đứa nhỏ chỉ vừa được lau sơ, sau đó dùng tã đỏ thẫm bọc toàn thân.
Đứa nhỏ này khổ người không nhỏ, ước chứng cũng phải gấp hai lần tỷ tỷ hắn lúc mới sinh, tóc con dày đặc, da nhăn nheo, nghĩ tới đứa nhỏ bụ bẫm này tra tấn nương hắn lâu như vậy, khiến người trong nhà lo lắng, mọi người đối với đứa nhỏ này vừa yêu lại vừa hận.
Không đáng yêu như chị hắn!
Bởi vì quá trình ra đời thế tạo thành nhận chúng của mọi người trong nhà.
“Gọi là Đậu Bì đi.”
Nghiêm Sơn Sinh nhìn con trai bụ bẫm, gánh nặng tinh thần liền chuyển sang nương tử lúc này vẫn còn đang ở trong phòng sinh.
Với hắn mà nói, cái tên tiểu tử thúi này ở trong bụng của nương hắn không biết điều, làm hại Phúc Bảo phải chịu khổ sở như vậy, không để trong trên hắn có một chữ dai thì thật sự có lỗi với hắn.
“Đậu Bì, được, tên xâu dễ nuôi.”
Tưởng bà tử vẫn rất quan tâm đến đứa cháu cố này, nghe bà đỡ nói tiếng khóc của cháu cố yếu đuối, sau khi nhận lấy cái tên này cho cháu cố thì đi tìm đại phu đến xem bệnh.
Cứ như vậy, nhũ danh của tiểu bằng hữu Đậu Bì được đặt qua loa một cách như thế.
Hai năm sau.
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ !”
Trong hoa viên nhỏ của Nghiêm gia, một tên nhóc con bụ bẫm đang từng bước chập chững chạy lung tung trong sân, phía sau hắn không xa là một vú nuôi và một tiểu nha hoàn, cách hắn khoảng một bước chân, đang đưa tay ra, sẵn sàn ôm lấy hắn bất cứ lúc nào hắn sắp ngã.
Đây chính là Đậu Bì, năm nay đã hai tuổi, đại danh là bạn nhỏ Nghiêm Tinh Hà.
ở thời điểm hiện tại, Phúc Bảo rất thích một câu thơ, “Túy hậu bất tri thiên tại thủy mãn thanh mộng áp tinh hà”. Sau khi say không biết thuyền đang đậu trên nước trong mát hay là ở Tinh Hà. Vì thế lúc đặt đại danh cho con gái và con trai, nàng liền quyết định lấy hai chữ từ trong câu thơ này làm tên cho hai đứa nhỏ.
Con gái tên gọi là Nghiêm Thanh Mộng, con trai tên là Nghiêm Tinh Hà.
Nghiêm gia cũng không có gia phả, tiểu bối không cần phải đặt tên theo thứ tự trưởng bối đã đề ra, bởi vậy, để Phúc Bảo vui vẻ, Nghiêm Khôn với Nghiêm Sơn Sinh cũng tùy theo tâm ý nàng mà đặt tên cho hai đứa nhỏ.
Có điều, lúc này người trong nhà vẫn quen gọi hai đứa nhỏ bằng nhũ danh, nhất là Đậu Bì, nếu ngươi gọi hắn bằng đại danh, hắn lại tưởng ngươi gọi người khác, căn bản không biết trừ Đậu Bì thì Nghiêm Tin Hà cũng là tên của hắn.
Lúc trước, bà đỡ nói Đậu Bì bị ngạt trong bụng mẹ hơi lâu, có khả năng sẽ có chỗ không ổn, người Thiện gia và Nghiêm gia cũng không để trong lòng, hơn nữa, mời đại phu đến xem bệnh cũng không thấy có vấn đề gì lớn, dần dần, bọn họ cũng không nhớ tới chuyện này.
Người của hai nhà thật sự cảm thấy đứa nhỏ này có vấn đề là sau khi hắn được một tuổi.
Đứa nhỏ này phản ứng có vẻ chậm chạp hơn những đứa nhỏ bình thường, lúc trước, khi tỷ tỷ hắn một tuổi đã có thể bập bẹ nói những từ không rõ ràng, nhưng lúc này Đậu Bì đã hai tuổi, cũng chỉ có thể nói những từ cơ bản như cha, nương, tỷ tỷ, còn những từ ngữ phức tạp hơn, hắn học rất chậm, và cũng rất khó khăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận