Nông Gia Lạc

Chương 97: Tìm Đến Nhà

Phải biết một điều, những gia đình thuê đồng ruộng của địa chủ, sẽ chi ra số tiền phí là 3 đến 4 phần số lượng thu hoạch trên đồng ruộng của năm đó. Có một số mẫu ruộng tốt, thậm chí phải chi tới 4 phần rưỡi, gần một nửa sản lượng thu hoạch được. Bây giờ, nương hắn nói, chỉ lấy hai phần sản lượng thu hoạch được trên đồng ruộng đưa cho đệ đệ hắn, đây không phải là hắn chiếm quá nhiều lợi ích từ đệ đệ sao.
“Huynh đệ ruột thịt thì cũng phải tính toán rõ ràng. Ai cũng đều có gia đình riêng, sau này chính là hai nhà khác nhau. Với lại, đất đai của đệ con không nhiều, nhưng cũng được vài mẫu, một mình con chăm lo nhiều ruộng đồng như vậy, có ổn không? Cho dù con đồng ý, chưa chắc nương tử con đã chấp nhận. Nghe lời nương, ngay cả giá cả lương thực cũng phải dựa theo giá thị trường, không thể để cho con phải chịu thiệt.”
Phúc Bảo ở bên cạnh lắng nghe nãi nãi nói, trong lòng vô cùng bội phục.
Lúc trước, trong thôn truyền ra rất nhiều lời đồn đại. Mọi người sẽ không chú ý tới một đứa trẻ như nàng, nên nàng mới thường xuyên nghe được, với lại, đám bạn tốt của nàng lại thường xuyên kể lại những gì mà người lớn trong nhà nói chuyện, cũng giúp nàng nghe, biết được một số chuyện mà trước đây nàng không biết.
Nàng không biết những lời đồn về chuyện gia nãi bất công, nhị bá, nhị bá nương chịu nhiều ủy khuất là từ đâu tới. Nhưng nàng hiểu rõ, trải qua ngày hôm nay, nãi nãi thành thật, lấy lý do thoái thác, nàng không biết nhị bá nương sẽ nghĩ như thế nào, nhưng sự hiếu thuận của nhị bá chắc chắn sẽ sâu thêm vài phần.
Ai nói người xưa ngu ngốc chứ, trong 6 năm Phúc Bảo sống ở thời cổ đại, nàng cảm thấy trên người của nãi nãi có rất nhiều thứ đáng để nàng học tập.
Cho nên trước giờ, Phúc Bảo không nghĩ tới việc, nàng là người xuyên không đến là có thể có điểm đặc biệt nào đó. Không ai là kẻ ngốc cả. Nàng muốn sống thật tốt, sống thật lạc quan, vui vẻ, thì điều đầu tiên là phải quan sát mọi người, sau đó để mình hòa nhập vào với mọi người, không ngừng học hỏi.
Lúc rời khỏi nhà cũ Thiện gia, Thiện Tuấn Hà ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, hắn cảm thấy nếu bây giờ mà lại gặp những cái ánh mắt thương hại kia, hắn càng có lý do hợp lý để phản bác lại.
Vương Xuân Hoa cùng con gái lớn Mai Nương đã chuẩn bị xong cơm chiều chờ Thiện Tuấn Hà trở về, nhìn bộ dạng hắn giống như vô tình nhặt được một thỏi bạc vậy.
Chẳng lẽ, đối phương không nghe được những lời đồn đại được lưu truyền trong thôn mấy ngày gần đây?
Vương Xuân Hoa có chút nghi hoặc, đối với phu quân ngu dốt của mình thật sự là buồn bực đến cực điểm.
Sáng sớm, Tưởng bà tử đang dùng chổi quét bụi trong nhà chính, thì nghe ngoài sân có động tĩnh truyền tới.
“Các ngươi tìm ai?”
Bên ngoài có hai người, quần áo mặc trên người còn tốt hơn so với của con trai trưởng Thiện Tuấn Sơn. Phải biết quần áo mà Thiện Tuấn Sơn mặc trên người chính là dùng để giữ thể diện cho tửu lâu, so với quần áo của nhà bình thường thì tốt hơn gấp 10 lần. Hiển nhiên, những người đang đứng trước sân lúc này, không phải là người trong gia đình bình thường.
“Đây là Thiện gia đúng không? Chính là nhà giúp ông chủ Nghiêm bán thịt heo nuôi heo có đúng không?”
Một nam nhân đội mũ quả dưa trên đầu hỏi Tưởng bà tử.
“Vâng, đúng là nhà của chúng ta.” Tưởng bà tử gật đầu, tò mò lai lịch của đối phương.
“Ta là quản gia trong phủ của Vương Ý Vương đại thiện nhân ở huyện thành. Nghe nói không lâu trước đây, Huyện lão gia có đặt mua rau dưa ở chỗ các ngươi, còn có thịt heo tươi sống, lão gia của chúng ta cũng cảm thấy có hứng thú với việc này, nên để ta tới mua một phần mang về.”
“Ta là quản gia nhà Bành cử nhân ở huyện thành, lão gia nhà chúng ta cũng muốn nếm thử mùi vị của gia súc nhà các ngươi nuôi.”
Trên có đồ tốt, dưới sẽ thành xu thế.
Vinh Tín vừa mới đến làm Huyện lệnh huyện Bá Giang không lâu, đương nhiên là những hương thân phụ lão ở huyện thành, sẽ tranh nhau lấy lòng đối phương.
Giống như hiện tại, xuất hiện quản gia của Vương phủ với Bành phủ, hai nhà này chẳng lẽ lại thiếu thịt cá, rau dưa sao? Chẳng qua chỉ là bọn họ đưa ra lý do hợp lý, để thôn trang đưa đến những nguyên liệu nấu ăn tươi mới nhất.
Nhưng ai bảo Vinh Tín biểu hiện thái độ không bình thường với Thiện gia của họ chi, đám người hương thân phụ lão muốn lấy lòng hắn, thì làm sao có thể không biết đến nơi này.
Bởi vậy, không đợi hai người Nghiêm Khôn với Thiện Tuấn Hải lật tẩy chiêu bài của nhà mình, trên thực tế, nhân chứng sống Vinh Tín đã giúp bọn họ thấy được manh mối một tương lai xán lạn.
“Lão tam, con nói xem, ta đuổi hết đám người nhà của mấy lão gia đó đi, sẽ không rước lấy phiền toái gì chứ?”
Vừa rồi, Tưởng bà tử phải tận dụng hết miệng lưỡi, cuối cùng cũng đuổi được hai vị quản gia lão gia ở huyện thành về. Nhưng bà vẫn cảm thấy có chút lo lắng. Kia là quản gia của nhà phú hộ và nhà cử nhân ở huyện thành đó, đánh chó phải ngó mặt chủ, đem quản gia của nhà người ta đuổi về, thật sự sẽ không làm người ta nổi giận sao?
“Nương, người cứ yên tâm. Những vị lão gia đó đều là người thông minh, nên sẽ không so đo chuyện này với chúng ta đâu. Vả lại, lúc nãy không phải chúng ta cũng đã nói rõ với hai vị quản gia kia rồi sao? Bây giờ chuồng trại trong nhà còn đang xây, chỉ có mấy phần nguyên liệu đã được Huyện lệnh đại nhân đặt trước, căn bản là không còn phần dư để bán.”
Thiện Tuấn Hải đã trải qua nhiều chuyện, cũng biết rằng, để có thể leo tới địa vị cao như vậy, thì đều là những người có đầu óc tính toán. Cho nên, chút chuyện nhỏ này, không đáng để người ta hạ thấp địa vị, mà so đo tính toán với bọn họ. Mà cho dù những người đó có lòng dạ có hẹp hòi đi chăng nữa, cũng sẽ nể mặt của Huyện lệnh đại nhân, tạm thời nhẫn nhịn bọn họ.
“Với lại, ở huyện thành có nhiều hương thân phụ lão như vậy, nếu người nào tìm đến cửa, chúng ta cũng đáp ứng, thì số gia súc hiện tại nhà chúng ta đang nuôi cũng không thể đáp ứng được hết. Đến lúc đó, sẽ khiến người này oán, người kia hận. Còn không bằng từ đầu tới cuối, chỉ cung cấp cho mỗi mình Huyện lệnh đại nhân thôi, đỡ phải nhận nhiều oán trách.”
Thiện Tuấn Hải cẩn thận phân tích: “Cố gắng kéo dài thêm ba tháng nữa thôi. Hiện tại đám heo con nhà chúng ta cũng không còn nhỏ, qua ba tháng nữa là có thể xuất chuồng. Đến lúc đó, chúng ta có thể mặc sức cung ứng cho cả đám người huyện thành này. Miễn mọi thứ đều là đồ tốt, những lão gia đó sẽ trở thành khách quen ổn định của nhà chúng ta thôi. Đúng rồi nương, người có nắm chắc việc nuôi heo không?”
Bây giờ, điều khiến hắn lo lắng nhất chính là, những lứa heo nuôi dưỡng sau này sẽ không cho được loại thịt ngon như những lứa ban đầu. Nếu không có chiêu bài này, thì tất cả những gì chuẩn bị trước đó đều sẽ tốn công vô ích.
“Đương nhiên rồi.”
Tưởng bà tử không cảm thấy có vấn đề gì cần phải lo lắng, ngay lập tức, trong lòng hiện lên khuôn mặt của cháu gái bảo bối.
Chờ đến lúc đó, bà chỉ việc dắt tiểu tâm can ra chuồng trại dạo một vòng, mọi thứ đều sẽ trở nên tốt đẹp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận