Nông Gia Lạc

Chương 110: Bánh Trung Thu

“Còn có chuyện của đám quý nhân trong thành, những người đó tự dưng không đâu lại tới nhà cũ ăn cơm, trong này có duyên cớ gì?” Lữ Tú Cúc nghĩ, những quý nhân đó ngày thường còn chẳng nhìn thấy mặt, nếu có thể tạo được quan hệ tốt, thì sau này sẽ rất có lợi cho con trai nàng.
Nàng có nghe nói, mấy lão gia cử nhân trong huyện đều đến đây, chỉ cần một người trong số bọn họ chịu chỉ điểm cho con trai nàng vài câu, với tài trí của Phúc Tông, thi tú tài không phải là dễ như trở bàn tay sao?
“Đại tẩu, ngươi cũng biết, từ trước đến giờ, lão nhị nhà chúng ta chẳng bao giờ dò hỏi mấy chuyện đó. Mà, cha nương thương yêu nhất là lão tam, có chuyện gì tốt cũng sẽ không để nhị phòng bọn ta biết. Nhưng, đại ca với đại tẩu thì khác, đại phòng các ngươi mới chân chính là người thừa kế, thì dù cho sau này cha nương do lão tam phụng dưỡng, cũng không đến mức, một tiếng cũng không thèm nói với các người chứ.”
Vương Xuân Hoa vâng vâng dạ dạ, nhỏ giọng nói, trong lời nói mang theo ý tứ châm ngòi, ly gián.
“A, mới chỉ không gặp một thời gian, mà ngươi đã tinh ranh như thế.” Vương Xuân Hoa cố ý châm ngòi, người thông minh như Lữ Tú Cúc liếc mắt đã nhận ra ngay. Nhưng cho dù nàng biết Vương Xuân Hoa đang đổ thêm dầu vào lửa, nàng vẫn không thể không tức giận.
Đúng vậy, cho dù phân gia thì bọn họ vẫn là đại phòng, thực sự có chuyện làm ăn gì đó, cớ sao lại không nói với bọn họ một tiếng chứ.
“Được rồi, thu cái lòng dạ hẹp hòi của ngươi lại đi. Ngươi cho rằng ai cũng kiến thức hạn hẹp như ngươi sao? Chỉ biết nhìn chằm chằm vào gia sản của cha nương! Ta nói cho ngươi biết, ta với đại ca ngươi quan tâm chuyện này, chẳng qua chỉ vì không muốn cha nương đã lớn tuổi mà còn bị lừa, hoặc là chọc giận quý nhân, làm ra chuyện không thể giải quyết được, mà rước lấy phiền toái thôi.”
Lữ Tú Cúc hợp tình hợp lý giáo huấn Vương Xuân Hoa một lúc, nhìn bộ dạng uất ức của nàng ta, lập tức thoải mái hơn nhiều.
Quả nhiên, con người đều muốn so sánh thiệt hơn, mà Lữ Tú Cúc mọi thứ đều tốt hơn Vương Xuân Hoa.
“Thật là, tìm ngươi hỏi có chút chuyện mà cái gì cũng không biết, không hiểu lúc trước lão nhị giữ ngươi lại rốt cuộc vì cái gì nữa.” Lữ Tú Cúc xem thường Vương Xuân Hoa một phen, uống cạn ly trà lạnh, sau đó xách hộp đồ ăn đi.
Chuyến đi này của nàng xem như vô dụng, vốn đang muốn hỏi thăm tin tức từ chỗ nhị phòng, kết quả lại gặp phải một đám ngu xuẩn, chẳng hỏi thăm được cái gì, còn không bằng trực tiếp đi về nhà cũ.
Lữ Tú Cúc đi rồi, Vương Xuân Hoa tức giận đem cái ly mà nàng vừa uống qua ném xuống đất, ôm ngực, kích động thở dốc.
Cả một đám đều coi thường nàng, Vương Xuân Hoa dữ tợn nhìn bóng dáng Lữ Tú Cúc rời đi, nắm tay siết chặt.
“Nương, vừa rồi con nghe thấy giọng của đại bá nương, có phải không?
Mai Nương hiện tại đã là một đại cô nương 12 tuổi, ở trong thôn, cũng đã đến tuổi bàn về hôn sự. Đợi thêm vài năm nữa, 15 đến 16 tuổi là có thể xuất giá, nếu chậm trễ, những đối tượng tốt sẽ bị người ta cướp đi mất.
Vì Vương Xuân Hoa từng làm ra chuyện không đáng tin cậy, nên Thiện Tuấn Hải giao hết chuyện hôn sự của Mai Nương cho mẹ ruột xem xét. Có lẽ cũng vì chuyện này, mà khoảng cách giữa Vương Xuân Hoa với con gái ngày càng xa, bình thường cũng không biểu hiện rõ, nhưng tình cảm cứ nhàn nhạt, nhìn sao cũng không giống hai mẹ con.
Ngược lại, sau khi phân gia, Lan Nương lại thân với người mẹ ruột này không ít, nhưng nàng vẫn chỉ nghe lời của đại tỷ Mai Nương như cũ. Cũng không biết sau này, khi Mai Nương xuất giá, nàng sẽ thế nào.
“Ừ, đại bá nương ngươi vừa mới tới, lúc đi không cẩn thận làm bể cái ly nhà chúng ta.”
Sau khi Mai Nương bước ra, biểu tình trên mặt Vương Xuân Hoa đã khôi phục lại bộ dạng nhu nhược đáng thương, ngồi xổm xuống nhặt những mảnh vỡ của chén trà trên mặt đất, đem chuyện đập vỡ ly trà quăng lên người Lữ Tú Cúc đã đi xa.
“Đại bá nương cũng thật không cẩn thận.”
Chuyện này Mai Nương cũng không nghi ngờ gì, dù sao trước khi phân gia, tính tình Lữ Tú Cúc vốn đã như vậy.
Bây giờ Mai Nương đã bắt đầu quản lý nhà cửa, có chút tiếc tiền cái ly vừa mới vỡ, thật muốn tính toán một phen với đại bá nương, nhưng lại không thích hợp cho lắm.
“Người đi quét sân đi, chỗ này để lát nữa con lấy chổi quét, đừng để tay bị thương.” Nhìn mẹ ruột cụp mắt rũ rượi, Mai Nương cũng rũ mắt theo, hơi có chút khó chịu nói.
Dù gì vẫn là mẹ ruột, muốn nói không có chút tình cảm nào là nói dối, chỉ tiếc, Vương Xuân Hoa không nghe được sự quan tâm trong giọng nói của nàng, chỉ càng cảm thấy đứa con này kì cục, lại dám dùng loại ngữ khí ra lệnh này mà nói với trưởng bối như nàng.
Số nàng thật khổ, phu quân của nàng không chống lưng cho nàng, con gái nàng lại xem nhẹ mặt mũi của nàng.
Vương Xuân Hoa trong lòng thảm hại, quay cuồng với những cảm xúc, đi ra ngoài sân, buồn không lên tiếng.
“Cha, nương, hai người xem con mang thứ gì tốt đến này.”
Lữ Tú Cúc còn cách xa nhà cũ Thiện gia một đoạn, mà đã bắt đầu lớn tiếng ồn ào, sợ người khác không biết nàng đang đi báo hiếu trưởng bối.
“Cha, nương, các người có ở nhà không? Con đem bánh trung thu của Cửu Phương Trai tốt nhất huyện thành đến này. Đây là ông chủ của Tuấn Sơn thưởng cho, chúng con còn chưa có ăn, mang hết cho mọi người này.”
Lữ Tú Cúc vừa to tiếng vừa nhìn mấy người nhà xung quanh đang nhô đầu ra coi, trong lòng hài lòng, lúc này mới dừng tiếng thét, đi vào nhà.
“Được rồi, ban ngày ban mặt, kêu cái gì mà kêu?”
Tưởng bà tử thấy con dâu trưởng quay về, cũng chẳng cảm thấy sung sướng gì cho cam, phản ứng đầu tiên chính là cảm thấy đau đầu. Có câu, không có việc gì sẽ không lên điện tam bảo, Lữ Tú Cúc chính là như vậy, lần này nàng trở về, đảm bảo không chỉ đơn giản là tặng đồ thôi.
“Nương, cha có ở nhà không? Con mang đồ tới cho mọi người nè. Ông chủ của Tuấn Sơn thưởng hai cái bánh, con đặc biệt để dành cho mọi người.”
Lữ Tú Cúc mở tầng thứ nhất của hộp đồ ăn ra, bên trong có hai cái bánh trung thu vàng óng, là nhân ngũ vị, cũng phải 20 quan một cái.
“Chỉ có hai cái bánh mà tốn công ngươi phải đi một chuyến sao?”
Tưởng bà tử nhìn hộp đồ ăn vẫn còn tầng khác chưa mở, liền biết nàng nhất định cũng để lại vài thứ mang cho nhà mẹ đẻ.
Nhưng bà cũng không ngại những việc này, chỉ cần không giống nương tử của lão nhị, đem sạch đồ nhà mình chu cấp cho nhà mẹ đẻ là được. Con dâu cũng có cha mẹ sinh thành và nuôi dưỡng, muốn hiếu thuận trưởng bối, bà không có lý do gì để phản đối.
“Nãi nãi, con với Thiết Hoa đã hẹn lát nữa sẽ cùng nhau lên núi.” Phúc Bảo trong phòng mình đi ra, ôm Thịt Ba Chỉ nói với nãi nãi.
Dạo gần đây, nàng vẫn đang suy nghĩ làm sao để Nông Gia Lạc trong nhà ngày càng đặc sắc, nếu chỉ với ít đồ vật mới mẻ kia thì chắc chắn không đủ để giữ chân các quý nhân.
Rất nhanh, những động vật nhỏ thân thiết ở trên núi kia đã khiến nàng nảy ra ý tưởng khác, nhất là sau khi để ý thấy, những động vật đó hình như bị mình thu hút, Phúc Bảo quyết tâm phải thực hiện được ý tưởng này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận