Nông Gia Lạc

Chương 152: Cả Nhà Quây Quần

Lữ Tú Cúc có chút khó xử. Tiểu yêu tinh tam phòng kia bị cha mẹ nàng yêu thương nuông chiều như vậy, hẳn là không thể chịu đựng được cực khổ. Đến lúc đó, một bên là nương tử nhõng nhẽo, một bên là mẹ chồng hung tàn, còn không phải là làm nhà mẹ đẻ của nàng náo loạn đến trời long đất lở sao? Cho nên nghĩ tới nghĩ lui, tốt nhất vẫn là không nên gả tiểu yêu tinh cho cháu trai của nàng.
Vốn dĩ mấy lời nói ấp ủ trong bụng trước khi tới, cũng không nói ra miệng. Thấy mấy cặp mắt đối diện đang nhìn mình chằm chằm, đầu óc Lữ Tú Cúc hỗn loạn, trực tiếp nói những chuyện không liên quan gì tới việc làm mai.
“Bây giờ ở huyện thành, giá lương thực không chỉ chênh lệch một chút. Trước kia, lương thực của nhà chúng con đều do Tuấn Sơn mua đều thông qua quan hệ với tửu quán, bởi vì tửu quán mua số lượng lớn, mua chung thì giá cả càng lợi. Nhưng từ sau khi vào đông, lại không được như vậy nữa. Giá lương thực bán ra ngày càng cao, quán rượu người ta không để ý tới mấy đồng lẻ này, nhưng nhà chúng con chỉ dựa vào mình Tuấn Sơn kiếm tiền, lương thực tăng giá, chi tiêu trong nhà lại nhiều, Phúc Tông còn đi học, Đại nha lại còn nhỏ, trong nhà chỗ nào cũng thiếu bạc. Cho nên cha mẹ, hai người có thể cho con mượn một ít lương thực được không ạ? Đợi đến đầu xuân, giá lương thực giảm, con sẽ trả lại số lương thực đã mượn.”
Lời này của Lữ Tú Cúc chính là nửa thật nửa giả. Giá lương thực trong huyện thành quả thật tăng không ít, nhưng bởi vì Lữ Tú Cúc có tích trữ lương thực trong nhà, trong nhà bây giờ vẫn còn lương thực, đủ để cả nhà ăn thoải mái trong 1 đến 2 tháng, tiết kiệm một chút thì cũng có thể ăn no qua mùa đông này.
Nàng cũng không quá quan trọng chuyện giá lương thực tăng cao. Bởi vì nàng nghe nói, bây giờ giá lương thực cao như vậy là do thời tiết rét lạnh, đường bộ hay đường thủy đều bị ảnh hưởng nhất định, lương thực bên ngoài vận chuyển vào khó khăn. Đợi tới khi thời tiết ấm áp 1 chút, tuyết lớn ngừng rơi, giá lương thực cũng sẽ giảm xuống.
Huyện Bá Giang cũng không tính là huyện sản xuất nhiều lương thực. Lượng lương thực địa phương không đủ đáp ứng nhu cầu của bá tánh, đa số lương thực đều được vận chuyển từ Đông Bắc hoặc từ phía nam đến đây. Bây giờ, giao thông không thuận tiện, lương thực không thể kịp thời được vận chuyển đến đây. Mà lương thực tồn kho thì có hạn, nên tự nhiên, giá lương thực sẽ tăng cao.
Mùa đông năm ngoái, mặc dù cũng có tuyết rơi, nhưng là rơi ngắt quãng. Lữ Tú Cúc nghĩ, trận tuyết năm nay rơi cũng đủ lâu rồi, chắc không bao lâu nữa cũng sẽ dừng lại. Bởi vậy, căn bản cũng không quan tâm đến chuyện lương thực. Chỉ là bây giờ không thể nghĩ được lý do gì để giải thích cho việc mình đột ngột từ huyện thành về đây cả, nên mới thêu dệt nên lý do này.
“Huyện thành thật sự thiếu lương thực sao?”
Tưởng bà tử nắm được trọng điểm. Lúc nãy bọn họ vừa mới thảo luận, nói mùa đông năm nay quá lạnh, không ít người chết cóng, nhưng lại không nghĩ tới, thời tiết mùa đông rét lạnh vô cùng sẽ kéo theo lương thực sẽ bị thiếu, giá lương thực tăng cao.
Mọi người kiếm ăn được là nhờ ơn trời, lương thực chính là tính mạng của bá tánh. Mấy năm nay, Thanh Châu mưa thuận gió hòa, nên bá tánh không có thói quen dự trữ lương thực. Chỉ sợ, cho dù giá lương thực cao cỡ nào, những nhà thiếu lương thực cũng sẽ vì mạng sống của mình, mà phải cắn răng chấp nhận trả giá.
“Thiếu ạ!” Lữ Tú Cúc gật đầu. Giá lương thực tăng cao, chắc chắn là vì thiếu lương thực. Hơn nữa, nàng còn nghe phu quân nói, không chỉ là trong huyện bọn họ, mấy huyện xung quanh, thương nhân cũng nâng giá lương thực lên cao, nhưng nếu không muốn đói chết, bá tánh thường dân cũng chỉ có thể mua lương thực từ chỗ những thương nhân đó.
“Được rồi, để ta đi xem thử.”
Tưởng bà tử cau mày ứng phó, rồi nói với con dâu trưởng một câu: “Hôm nay chân của ngươi vừa mới bị tê cóng, nên ở lại đây 1 đêm đi. Đợi sáng mai, ta để lão Tam đưa ngươi về.”
Không biết vì cớ gì mà trong lòng Tưởng bà tử có chút bất an, cứ luôn cảm thấy có chuyện lớn gì đó sắp xảy ra.
“Dạ vâng, nương!”
Lữ Tú Cúc nói nhà mình thiếu lương thực chỉ là một cái cớ, chứ thật sự nàng không nghĩ mẹ chồng keo kiệt của mình sẽ đồng ý, lập tức vui vẻ ra mặt.
Đối với nàng mà nói, số lương thực này chính là cho không. Đợi mấy tháng nữa, chẳng lẽ mẹ chồng lại vì số lương thực này mà đến đòi nàng sao? Nghĩ tới số lương thực đang trữ trong kho, Lữ Tú Cúc suy nghĩ, có nên bán giá cao một chút cho những nhà đang thiếu lương thực trong huyện thành hay không nhỉ? Dù sao cũng chỉ cần giữ đủ lương thực cho nhà mình ăn là được rồi, bây giờ giá lương thực đang cao, nàng có thể kiếm thêm một khoản không nhỏ.
“Phúc Bảo hết năm nay là 15 tuổi, cũng nên làm mai đi. Tam đệ, tam đệ muội, đối với con rể tương lai, các ngươi có yêu cầu gì không? Ta ở huyện thành, có thể giúp các ngươi để ý một chút.”
Lữ Tú Cúc trong lòng vui vẻ, liền không giữ được miệng. Nàng nghĩ, cháu trai nhà mẹ đẻ mình không thích hợp với Phúc Bảo, không có nghĩa là bên người nàng không có đối tượng tốt để chọn cho Phúc Bảo. Những lời này là Lữ Tú Cúc thật lòng thật dạ nói ra.
“Phúc Bảo vẫn chỉ là đứa trẻ. Gả chồng? Gả cái gì mà gả!”
Thiện Tuấn Hải tức giận, cho dù là ai, chỉ cần đem con gái dịu dàng đáng yêu của hắn cướp đi, hắn đều xem đối phương chính là kẻ địch.
Từ lúc Phúc Bảo 12 tuổi đến nay, người ngoài đều đề cập đến chuyện hôn nhân của nàng. Điều này khiến cho Thiện Tuấn Hải vô cùng mẫn cảm, ai đề cập đến hắn đều không để yên.
Đứa trẻ?
Lữ Tú Cúc nhìn cháu gái nhỏ bên cạnh, gương mặt tuy vẫn còn nét trẻ con nhưng dáng người đã trổ mã duyên dáng, yêu kiều, rồi bội phục nhìn em chồng đối diện, hắn nói những lời này mà mặt không hề biến sắc à?
“Đừng nghe tam đệ ngươi nói bừa. Nếu có người nào thích hợp, ngươi cứ để ý giúp cháu gái ngươi một chút.”
Tưởng bà tử trừng mắt nhìn con trai ngốc nghếch. Hắn cho rằng mình có thể giữ Phúc Bảo trong nhà cả đời sao? Thật lòng mà nói, Phúc Bảo đã đến tuổi này, thật sự là nên bàn tới chuyện hôn nhân rồi. Nếu không, đợi lớn hơn chút nữa, những đối tượng tốt đều đã bị người ta chọn hết rồi, sẽ làm hại nửa đời sau của Phúc Bảo.
Tưởng bà tử cảm thấy, mấy năm nay con dâu trưởng cũng tương đối thành thật, hơn nữa, trước giờ nàng ta đối xử với Phúc Bảo cũng không tệ, nên cũng yên tâm để nàng tìm giúp. Dù sao, cuối cùng không phải còn có bà quyết định sao?
Nghe người trong nhà nói đến hôn sự của mình, Phúc Bảo ở bên cạnh thuận thế, cười thẹn thùng, trốn sau lưng mẫu thân, bộ dạng ngại ngùng.
Nàng thật sự vẫn chỉ là một đứa trẻ, tính đến hiện tại, cũng đã đến tuổi làm mai. Có lẽ qua không bao lâu nữa, nàng phải rời xa những người nhà thân yêu, để bước chân vào một gia đình xa lạ. Thay đổi như vậy, khiến Phúc Bảo có chút cảm giác khủng hoảng.
Nếu mà có thể gả cho một phu quân có thể cho phép nàng thường xuyên về nhà mẹ đẻ thì tốt biết mấy! Phúc Bảo nhịn không được cảm thán trong lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận