Nông Gia Lạc
Chương 112: Vừa đấm vừa xoa
Tưởng bà tử cũng chỉ làm ra vẻ hù dọa con dâu trưởng, chứ thực tế, sau khi nghe con trai út phân tích, bà đã không còn sợ hãi khi những hương thân trong thành đến, dù sao bọn họ vẫn có Huyện lệnh chống lưng.
Nhưng Lữ Tú Cúc thì khác, người có tiền đồ nhất mà nàng từng gặp có lẽ chỉ có trưởng thôn và người cha tú tài của nàng. Những người đến Thiện gia, trừ một ít quan bát phẩm, cửu phẩm, còn có cử nhân lão gia, tất cả những người còn lại Lữ Tú Cúc đều chưa từng gặp qua, đối với nàng mà nói, không thể đắc tội được.
Cho dù những người đó không có công danh chức tước gì, thì xét về vai vế cũng phải tầm cỡ như ông chủ của Thiện Tuấn Sơn, Lữ Tú Cúc làm gì có bản lĩnh đứng cùng chỗ với những người này.
Bây giờ lại còn bị lão thái thái lừa gạt, lập tức sợ tới mức không dám nói linh tinh bậy bạ, sợ sẽ làm liên lụy đến chuyện khoa cử của con trai.
Nhưng những quý nhân đó cũng không phải là quá keo kiệt đi!
Lữ Tú Cúc có chút thất vọng, trong lòng khinh bỉ mấy quý nhân đến nhà để ăn chùa.
“Bây giờ có nói với ngươi những chuyện này cũng vô dụng, dù sao cũng đã phân gia rồi. Cũng may, bây giờ ông chủ Nghiêm tin tưởng giao cho ta, cha ngươi và nhà lão tam giúp hắn quản lý chuồng trại gia súc, cho nên trong nhà, thịt thà gà vịt, đồ ăn cũng không thiếu. Quý nhân đến đây, không chừng còn có thể giúp đỡ chúng ta bán được đám gia súc, gia cầm đó.”
Tâm trạng Tưởng bà tử có chút tốt lên, nhìn Lữ Tú Cúc như cái bánh bao chiều, bĩu môi, khó lòng mới nói được một câu tốt: “Chút nữa về thì đem theo rổ trứng gà, bồi bổ cho Phúc Tông.”
Bà hiểu rõ con người Lữ Tú Cúc, nếu nói nàng là người có tâm địa độc ác thì cũng không phải, cùng lắm chỉ là ích kỉ, chỉ biết nghĩ cho gia đình nhỏ của mình thôi. Chỉ cần thỉnh thoảng đem chút lợi ích nhỏ cho nàng là có thể khiến nàng yên lặng, lão thái thái cũng không tiếc chút ít này. Vả lại, cho dù Lữ Tú Cúc có lòng tham, thì cũng là tham cho con trai trưởng với cháu trai trưởng của bà, so với Vương Xuân Hoa thì tốt hơn nhiều, chiếm tiện nghi cũng không biết là để đạt lợi cho ai.
Chiêu vừa đánh vừa xoa này thật sự là phương pháp hiệu quả. Lữ Tú Cúc còn tưởng rằng hôm nay chẳng lấy được cái gì, bây giờ nghe mẹ chồng cho một rổ trứng gà, trong lòng liền vui lên vài phần.
“Cũng không có nhiều. Dù sao đây cũng là chuồng trại của ông chủ Nghiêm, ta tùy ý lấy mấy quả trứng gà, người ta chưa chắc đã để ý, nhưng nếu lấy nhiều quá, chỉ sợ chuyện làm ăn lúc này bị người ta chuyển cho người khác.”
Đây là Tưởng bà tử muốn cảnh tỉnh con dâu mình, sợ là với tính tình so đo của nàng, lại cho là bà cho ít trứng gà quá.
“Đó là chuyện đương nhiên, nương, người yên tâm, cái miệng này của con, dính còn chặt hơn cả hồ dán.”
Lữ Tú Cúc vô cùng vui mừng, thấy mẹ chồng xách một giỏ đầy trứng gà tới, hai mắt liền mở to.
Giỏ này cũng phải đến 50 tới 60 trứng. Hiện tại, giá thị trường là 2 quan 1 quả, tính ra, số trứng này cũng phải hơn 100 quan. Bù cho số bánh trung thu tổn thất lúc nãy, xem ra cũng không quá thiệt thòi.
Lữ Tú Cúc nghĩ kĩ rồi, lát nữa nàng đưa cho nhà mẹ đẻ 2 cái bánh, lại thêm 10 quả trứng gà, làm gì có đứa con gái nào đã gả ra ngoài mà còn rộng rãi như nàng cơ chứ.
Mẹ nàng thương nàng, nên nàng có thể dùng những thứ nhỏ nhặt này, dụ dỗ để lấy được càng nhiều thứ tốt hơn, tất cả những thứ này đều là vì gia đình nhỏ của bọn họ.
Nguyên một buổi chiều, Vương Xuân Hoa đều ở nhà chờ tin tức, chờ đại tẩu với tính tình ngang ngược của nàng gây loạn một trận. Nhưng mà đợi hết cả buổi chiều, kết quả lại chỉ nghe nói đại tẩu vui vẻ cầm một cái giỏ tre đựng đồ đi. Vương Xuân Hoa tức đến mức, thiếu chút nữa tiếp tục đập bể một cái ly khác trên bàn.
Cha mẹ rõ ràng là đang trợ cấp cho nhà đại ca, xét cho cùng, nhị phòng của bọn họ thật sự quá tội nghiệp, không ai thương yêu.
Coi nhẹ việc lúc phân gia nhà mình cũng được chia gà vịt, thực tế không lo chuyện không có trứng để ăn, Vương Xuân Hoa lần nữa tự dồn mình vào bước đường cùng. Nàng đã khiến cho phu quân và con gái không gần gũi. Đứa con trai duy nhất gần gũi với nàng thì nàng lại để nó lên trấn trên đi học, bây giờ mà nàng khó chịu thì ai sẽ đau lòng cho nàng đây.
Tránh phải né trái cũng không thể thoát, tự làm tự chịu thôi.
“Phúc Bảo, hôm nay ngươi thương lượng với Thịt Ba Chỉ, để những huynh đệ của nó mang quả rừng đến cho chúng ta có được không?”
Mấy đứa nhỏ trong thôn phát hiện được một hiện tượng kì quái, đó chính là mỗi lần cùng Phúc Bảo lên núi, đám sóc sẽ cho bọn họ chút ít đồ ăn, điều này được đám nhỏ quy kết là do Thịt Ba Chỉ đang được Phúc Bảo nuôi dưỡng, chứ không có liên tưởng việc này liên quan đến nàng.
Sau vài lần vào núi, đám sóc dưới chân núi ngày càng thân thiết với bọn họ, tuy rằng chưa thể tùy ý sờ nắn, nhưng ít ra cũng sẽ ở bên cạnh họ ăn trái cây, không tới mức họ tới gần thì đám sóc đó sẽ bỏ chạy, thỉnh thoảng còn cho bọn họ một ít quả tùng, một ít trái cây.
Điều này làm cho mấy đứa nhỏ ham chơi lại háu ăn kích động không thôi. Không thấy mấy tiểu thiếu gia trong kinh thành nhìn đám sóc của bọn họ với ánh mắt thèm thuồng sao? Chẳng qua mấy con sóc đó không muốn theo bọn họ về nhà, chứ bọn họ cũng muốn được như Phúc Bảo, nuôi một con trong nhà.
Lúc nhàm chán có thể bày trò đáng yêu, cũng không cần tốn lương thực nuôi dưỡng, lúc thèm ăn có thể gọi bằng hữu đưa quả rừng đến, sóc con tốt như thế, không nuôi được một con, đúng là đáng tiếc.
“Chờ một chút, hôm nay chúng ta vào núi cũng đã lâu, sao lại không gặp được con sóc nào thế?” Ngưu Thiết Trụ hơi lớn hơn so với đám trẻ, đã nhận thấy sự khác biệt của hôm nay với mọi ngày.
Trước đây, chỉ cần bọn họ vừa tới chân núi, đám sóc này liền chạy ra, vui mừng như ăn tết. Nhưng hôm nay trong rừng lại quá yên tĩnh, không lẽ mấy con sóc đó đã vào sâu trong rừng để kiếm trái cây?
“Chi chi !”
Không biết vì cái gì, vốn dĩ Thịt Ba Chỉ đang yên tĩnh bám trên lưng Phúc Bảo, đột nhiên giấu kĩ những quả thông nãy giờ đang cầm vào trong má, cảnh giác nhìn về phía xa.
“Chi chi !”
“Xôn xao ! xôn xao ! xôn xao !”
“Chi chi chi !”
Sau khi an tĩnh, rừng cây đột nhiên xao động, bọn nhỏ sung sướng mà nhìn về nơi xa, tưởng bầy sóc đã trở lại. Nhưng ai ngờ, một lát sau, xuất hiện trước mặt bọn họ không phải là đám sóc, mà là bầy khỉ đã rất lâu rồi bọn không nhìn thấy.
Chẳng phải lãnh địa của đám khỉ là ở chỗ khác sao, vì sao hôm nay chúng lại chạy tới địa bàn của đám sóc thế này? Phải biết rằng, đám khỉ này còn khó đối phó hơn lũ sóc nhiều, một đám xấu xa, bị chúng nó để ý thì đúng là phiền toái.
Phản ứng đầu tiên của Ngưu Thiết Trụ chính là muốn dắt theo các đệ đệ, muội muội chạy đi, nếu không, chọc phải đám khỉ này mà xảy ra chuyện gì, hắn là người lớn nhất trong đám nhỏ, sẽ phải chịu trách nhiệm trước mặt của người lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận