Nông Gia Lạc

Chương 75: Phân Gia

Nghe rõ ý trong lời nói của Nghiêm Khôn, là cảm thấy nhà bọn họ có phương pháp độc đáo để nuôi gia súc, chỉ có Tưởng bà tử biết, người trong thôn bọn họ đều nuôi dưỡng heo, gà, vịt bằng những phương pháp như nhau, linh dược chân chính chính là cục cưng của bà kìa.
Có điều, nghe Nghiêm Khôn miêu tả xong, bà liền rung động. Chưa nói tới chuyện để heo nhà trở thành cống phẩm, chỉ cần nói tới việc tạo nên danh tiếng, trong nhà liền có thể có nguồn thu nhập ổn định. Vụ mua bán này khiến Trưởng bà tử cảm thấy rất vui mừng.
Thiện Tuấn Hải so với Tưởng bà tử thì càng rung động hơn, đương nhiên vô cùng xem trọng mối đầu tư buôn bán này.
Ba người tập trung thương lượng, tạm thời có ý định mở rộng quy mô chăn nuôi, nhưng vẫn chưa thể quyết định, dù sao, người chân chính làm chủ mọi chuyện trong nhà là Thiện lão gia, chuyện này, còn phải bàn bạc với ông ấy.
“Lão gia, hay là chúng ta phân gia đi.”
Buổi tối, sau khi cùng Thiện lão gia bàn bạc về chuyện có nên mở rộng quy mô chăn nuôi heo, gà, vịt hay không, và được Thiện lão gia đáp ứng, Tưởng bà tử đột nhiên mở miệng nói.
“Ý bà là !”
Thiện lão gia nhất thời chưa nghĩ được gì, nhưng rất nhanh sau đó, ông liền hiểu rõ ý tứ của nương tử.
“Cây lớn phân cành, ai dà, sớm muộn gì cũng phải thế.”
Trong giọng nói cũng mang theo sự đồng tình với Tưởng bà tử.
Hai vợ chồng không có bàn bạc phân gia thế nào, không khí trở nên có chút trầm mặc.
Dù sao đối với các lão nhân trong thôn mà nói, nếu cha mẹ vẫn còn sống thì sẽ không phân gia. Trừ phi bất đắc dĩ, nếu không, rất ít nhà còn cả cha lẫn mẹ mà lại bàn bạc để cho con cái ở riêng.
Nhưng bây giờ là tình huống đặc thù, nếu thật sự muốn mở rộng quy mô nuôi gà, vịt, heo, dê,... thì phân gia là chuyện cần phải làm.
Ai bảo, một nhà đại phòng đều đang ở huyện thành.
Trước kia, cả ba phòng đều góp công sức, mặc dù có chênh lệch, nhưng không nhiều. Bây giờ thì khác, nếu Thiện gia thật sự tính toán làm lớn, một bên là đại phòng, không góp chút công sức nào, một bên là nhị phòng và tam phòng, ở lại nhà phải làm lụm vất vả, như vậy rất không công bằng.
“Cha, nương, mọi người nhờ người chuyển lời gọi chúng con về nhà một chuyến, rốt cuộc là có chuyện gì thế ạ?”
Thiện Tuấn Sơn cùng Lữ Tú Cúc và Thiện Phúc Tông ngồi vị trí phía bên trái hai vợ chồng già Thiện gia. Là con trưởng trong nhà, chỗ bọn họ đang ngồi cũng coi như là vị trí dành riêng cho họ.
Nhị phòng lần lượt ngồi tiếp sau vị trí của nhà Thiện Tuấn Sơn, còn tam phòng thì ngồi vị trí đầu tiên phía bên phải của hai vợ chồng Thiện lão gia.
6 năm trôi qua, mọi người ở đại phòng đều có những thay đổi không nhỏ.
Đầu tiên là Lữ Tú Cúc, nàng không còn đầy đặn, đẫy đà như lúc còn ở trong thôn trước đây, người hơi gầy một ít. Gương mặt không những không giảm bớt vẻ đanh đá, sắc sảo, mà ngược lại, vì ở huyện thành đã khá lâu mới trở về nông thôn, nên có thêm vẻ kiêu căng, tự hào.
Hôm nay, nàng mặc trên người bộ đồ may bằng loại vải mà đầu năm chia cho mỗi phòng. Loại vải này khá mát, nên dù hiện tại thời tiết bắt đầu chuyển sang hè, mặc vào cũng không cảm thấy nóng, mà nền xanh lam kết hợp với hoa văn xanh nhạt trên vải, lại càng tôn lên làn da của nàng. Lữ Tú Cúc ở huyện thành lâu ngày, ngoài việc chăm sóc hai cha con Thiện Tuấn Sơn thì dường như không cần phải làm việc gì khác. Hàng ngày, nếu không nói chuyện với mấy nhà hàng xóm, thì cũng trò chuyện với những người lớn trong nhà của ông chủ, suốt ngày ở trong nhà nên da nàng rất trắng, cộng thêm quần áo phụ trợ, lại tăng thêm vài phần khí chất, lúc không nói lời nào, quả thật rất văn nhã.
Những cái đó so với các phu nhân quyền quý thì chênh lệch một trời một vực, nhưng so với Lữ Tú Cúc khi còn ở thôn, mập mạp lại nhỏ nhen, thì đúng là chín chắn hơn rất nhiều.
Bây giờ, Lữ Tú Cúc đi ra ngoài, thật sự rất có phong thái của một người con gái nhà tú tài, cũng như tương lai sẽ là mẹ của một tú tài.
Đương nhiên, đó chỉ là ấn tượng đầu tiên, chỉ cần Lữ Tú Cúc đừng nói chuyện, một khi nàng mở miệng, lập tức sẽ lộ ra tính tình cùng ánh mắt được nuôi dưỡng thành thói quen từ lúc nhỏ.
Cũng giống Lữ Tú Cúc, Thiện Tuấn Sơn cũng thay đổi không ít, hắn cũng gầy đi nhiều, cùng với cái người tài năng, khí phách của thôn Bình Liễu trước kia, bây giờ, hắn trầm mặc hơn nhiều. Ngày xưa, hắn thích nói chuyện một cách thẳng thắn, nhưng giờ lại không thể nào mở miệng, hiển nhiên hắn vẫn còn bị ảnh hưởng bởi chuyện trước kia với Lư An Nương.
Cũng không biết là vì hắn cảm thấy hổ thẹn khi bị một nữ nhân lừa gạt, hay vẫn như cũ, ghi hận người trong nhà nỡ chia cắt uyên ương, nhưng dù thế nào, trong lòng hắn vẫn chưa thể chấp nhận cái hiện thực này.
Cách ăn mặc của hắn cũng không khác gì so với mấy năm trước. Là chưởng quầy tửu lâu lớn trong huyện thành, mỗi quý, hắn đều được tửu lâu chi tiền cho ra tiệm vải may hai bộ đồ tươm tất, đây cũng là vì muốn giữ thể diện cho tửu lâu. Bởi vậy, cho tới giờ, việc ăn mặc của hắn so với người trong thôn vẫn luôn ở trên một bậc, đây cũng coi như là tượng trưng cho việc hắn thành công, kiếm ra tiền.
Phúc Bảo ngồi kế bên cha mẹ. Hôm nay, mấy ca ca đang đi học cũng bị gọi về nhà, cả nhà không một ai vắng mặt. Tối qua, nàng có nghe cha mẹ nói thầm, cảm thấy hôm nay có thể sẽ có việc lớn xảy ra, cũng không biết có phải giống như dự đoán của cha mẹ hay không.
Nhưng nói thật, nhìn đại bá với đại bá nương bằng mặt không bằng lòng, vì nhiều lý do mà phải sống chung với nhau, đối mặt với nhau hằng ngày, nàng cảm thấy có chút bi ai.
Phúc Bảo ủ rũ xoa mặt mình, cố gắng làm mình vui vẻ, không để cho mình phải suy nghĩ những chuyện bi quan.
“Nương à, bây giờ đang là thời điểm quan trọng của Phúc Tông, mọi người cho gọi chúng con về, lại không nói về làm cái gì, sẽ làm lỡ nhiều chuyện của Phúc Tông.”
Lữ Tú Cúc nhìn cả nhà ai cũng nặng nề, trong lòng vô cùng sốt ruột. Cảm thấy dù hôm nay có xảy ra chuyện gì thì cũng sẽ không có lợi cho đại phòng bọn họ. Bởi vì nóng lòng, nên nàng mới nói nhiều vài câu, muốn làm dịu không khí một tí.
“Sao nào, lâu lâu mới gọi các ngươi về nhà một chuyến, lại là làm lỡ chuyện của Phúc Tông?”
Cũng đã 6 năm kể từ khi sự việc kia xảy ra. Mấy năm này, lòng tham không đáy của Lữ Tú Cúc, đã khiến cho những áy náy của Tưởng bà tử đối với nàng, trở về con số 0.
Là mẹ chồng, Tưởng bà tử tự nhận thấy, việc bà chi tiền mua một căn nhà ở huyện thành cho gia đình con trai trưởng ở, đồng thời, chỉ để hai con dâu lại báo hiếu, cho phép Lữ Tú Cúc lên huyện thành, không bắt nàng phải ở nhà phụ giúp vào mùa vụ, như thế đã là tận tình tận nghĩa rồi.
Trong thôn có nhiều người đang làm mẹ chồng lắm, thử ra ngoài hỏi thăm xem, có người nào không nghĩ cho con trai, con dâu muốn làm loạn, chỉ cần lấy chữ hiếu ra là có thể áp chế một cách dễ dàng.
Cho nên đứng trên lập trường của mình, Tưởng bà tử cảm thấy bà không còn nợ con dâu cái gì hết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận