Nông Gia Lạc

Chương 241: Vào Kinh

Sau này, khi người khác đánh giá loại thịt heo, thịt dê ngon nhất thiên hạ, đều sẽ nhắc tới Thiện gia, có lẽ cũng sẽ có văn nhân, thi sĩ đề danh bởi vì vị ngon của gia súc mà nhà họ bán ra, từ nay về sau, tương truyền đời đời.
Thiện gia bọn họ cũng coi như là được lưu danh muôn đời theo một cách khác.
Thiện lão gia có chút kích động, e rằng chỉ có tin tức Thiện Phúc Đức thi đâu trạng nguyên mới có thể làm ông vui vẻ hơn so với chuyện ngày hôm nay.
“Hoàng thượng lão nhân gia, quả nhiên là anh minh thần võ, mưu lược kiệt xuất, văn võ song toàn, dốc lòng vì nước.”
Tưởng bà tử lưu loát nói ra những từ khen tặng hoàng đế mà bà nghe được từ miệng của cháu trai, cũng không quan tâm những từ đó đặt chung với nhau không phù hợp với hoàn cảnh hiện tại, hợp hay không hợp cũng không sao, dù sao chỉ cần là những từ ngữ khen ngợi hoàng đế, bà liền mở miệng ra nói, giống như là người lúc nãy còn chửi thầm lão hoàng đế ở trong lòng không phải là bà.
“Đây chính là cống phẩm nha, mộ phần tổ tiên Thiện gia hương khói nghi ngút, không ngờ lại có một ngày, có thể cung cấp nguyên liệu nấu ăn cho hoàng đế và các quý nhân trong hoàng cung.”
Tưởng bà tử vô cùng vui mừng, xoa xoa tay, lão hoàng đế kia đúng là rất có mắt nhìn, vừa nhìn trúng cháu gái bảo bối ngoan ngoãn của bà, lại còn nhìn trúng heo dê, gà vịt trong nhà bà nữa.
Thấy lão hoàng đế không có khăng khăng muốn cướp cháu gái mình, sau này, sớm muộn gì bà cũng sẽ thắp nhang nghi ngút giúp hoàng đế, vào dịp lễ tết sẽ cúng thêm nhiều dầu mè và tiền lễ cho đình miếu, cầu cho ông ta sống lâu trăm tuổi, chiếu cố chuyện làm ăn của Thiện gia bọn họ nhiều hơn.
“Hoàng thượng lão nhân gia chỉ bảo Thiện gia chúng ta tiến cống heo dê thôi chứ không có yêu cầu gì khác sao?”
Thiện Tuấn Hải có chút nghi ngờ hỏi, chẳng lẽ thật sự chỉ đơn giản như vậy, không phải là muốn dùng thứ tốt này để làm bọn họ u mê, sau đó sẽ cướp lấy con gái bảo bối ngoan ngoãn của hắn đưa vào trong cung chứ?
“Không có.” Vinh Tín lắc đầu.
Nghe được câu trả lời chắc chắn của Vinh Tín, Thiện Tuấn Hải thở phào nhẹ nhõm.
Dù sao thì đó cũng là hoàng đế, nếu muốn dụ dỗ một tiểu cô nương vào cung, căn bản không cần phải xử dụng cái thủ đoạn vòng vo này.
Coi bộ đúng là vì Phúc Bảo thông tuệ đáng yêu, lọt vào mắt của hoàng đế, cho nên hoàng đế lão nhân gia mới cho phép Thiện gia một cơ hội như vậy.
Bởi vì tin tức này nên Thiện gia cả ngày vui vẻ, nhưng mà cái gì cũng có phiền toái của nó, việc này là cho người Thiện gia có chút khó xử.
Bởi vì những người mà hoàng thất chọn để thu mua các loại đồ vật sẽ là hoàng thương, sau này, Thiện gia sẽ cung ứng một phần heo, dê và cả rau củ cho hoàng cung, nên ở một mức độ nào đó, cũng đã phù hợp với thân phận hoàng thương.
Cứ như vậy, Thiện gia nhất định phải cho người vào kinh một chuyến, sau khi ghi tên ở chỗ phủ Nội vụ thì cái danh phận này mới có thể coi như là chính thức xác lập.
Không chỉ có như thế, Thiện gia còn cần phải bàn bạc với phủ Nội vụ số lượng gia súc gia cầm cung ứng cho hoàng cung mỗi ngày, cùng với việc vận chuyển gia súc, gia cầm từ huyện Bá Giang tới kinh thành, trong đó, quá trình giữ tươi là yêu cầu quan trọng mà Thiện gia cần xử lý.
Bởi vậy, không đích thân đi kinh thành một chuyến là không được.
Hai vợ chồng già Thiện gia đã lớn tuổi, không thể thích ứng được việc lặn lội đường xa, Thiện Phúc Đức đang chuẩn bị cho khoa cử, Tô Tương muốn chăm sóc cho đứa con đang chuẩn bị khoa khảo này, đương nhiên cũng không thể rời đi.
Cứ như vậy, người Thiện gia, cũng chỉ có một mình Thiện Tuấn Hải là có thể vào kinh, những chuyện lớn, lại lung tung như vậy, hiển nhiên một mình hắn khó có thể xoay sở được.
Thiện Tuấn Hải cảm thấy, chuyến đi này, cần thiết phải để hảo huynh đệ Nghiêm Khôn đi cùng.
Mấy năm nay, rất nhiều công việc đối ngoại, bàn bạc, liên hệ hợp tác đều do Nghiêm Khôn xử lý, hơn nữa trang trại của Thiện gia Nghiêm Khôn cũng có phần, Thiện Tuấn Hải cảm thấy để Nghiêm Khôn đi cùng thì hợp tình hợp lý.
“Ta thấy, hay là nhân dịp này, để cặp vợ chồng son Sơn Sinh đi cùng đi.”
Nghiêm Khôn nghe ý định của hảo huynh đệ, cũng kích động vô cùng, hắn từng có dã vọng khiến người khắp thiên hạ đều biết đến danh tiếng heo Thiện gia, vốn dĩ hắn cho rằng việc này có khả năng phải tốn hết cả đời mới có thể thực hiện được, nhưng ngoài ý muốn lại được hoàng đế coi trọng, hiến cho thời gian hắn biến giấc mộng đẹp trở thành hiện thực được rút ngắn.
Cho nên đối với chuyện Thiện Tuấn Hải đề nghị hắn cùng đi vào kinh, Nghiêm Khôn cũng không có ý kiến gì.
Nhưng hắn cảm thấy, nếu chỉ để hai người lớn bọn họ đi, dường như vẫn thiếu người đáng tin cậy trợ giúp một tay, bây giờ con trai cũng đã thành gia lập nghiệp, gánh nặng trong nhà sớm muộn gì cũng phải để cho hắn gánh vác, không bằng nhân cơ hội này, coi như là để rèn luyện cho hắn, để cho hắn học hỏi thêm nhiều thứ.
Cũng giống như là săn thú, lý thuyết học tập, tri thức luôn kém xa so với kinh nghiệm thực tế, chuyện làm ăn trong nhà hắn có thể giữ vững hay không thì phải để hắn thử mới biết được.
Nhưng nếu để con trai đi cùng thì cũng phải đưa con dâu đi theo, nếu không, hai vợ chồng son, vừa mới tân hôn lại đột nhiên cách xa, chỉ sợ hai đứa nhỏ sẽ không quen.
Kinh thành lớn như vậy, bọn họ cũng chưa từng đến lần nào, coi như là đi du ngoạn, mở mang tầm mắt cũng tốt.
“Được.”
Thiện Tuấn Hải có chút do dự, chuyến này đường xa lặn lội, không biết con gái có chịu đựng nỗi không.
“Hay là như vậy đi, ngươi về hỏi Phúc Bảo một chút, xem ý nàng như thế nào.”
Thiện Tuấn Hải cảm thấy, so với việc mình ở đây do dự, không bằng để Nghiêm Khôn quay về hỏi Phúc Bảo một chút, để xem ý định của nàng như thế nào.
Thật sự mang theo con gái về kinh cũng khá tốt, đến lúc đó hắn sẽ giao cho tên tiểu tử Nghiêm Sơn Sinh kia nhiều việc một chút, còn hắn sẽ đưa con gái đi dạo chợ với các cửa hàng ở kinh thành.
Mua cho con gái nhiều trang sức hơn, nhiều gấm vóc hơn, đến lúc đó con gái nhất định sẽ biết, trong khắp thiên hạ này, nam thân thương yêu nàng nhất vẫn chính là cha nàng.
Thiện Tuấn Hải cười hì hì, phảng phất như thấy được hình ảnh con gái làm nũng, đung đưa tay hắn, nói những lời ngọt ngào rằng khắp thiên hạ chỉ có cha là tốt.
Nghĩ như vậy, Thiện Tuấn Hải đều hận không mình không thể giúp con gái đồng ý liền.
“Đi kinh thành?”
Phúc Bảo đang múc canh cho cha chồng, nghe đối phương bỗng nhiên đưa ra đề nghị như vậy, nhất thời không hồi phục lại tinh thần.
“Ừ, vào kinh.”
Nghiêm Khôn húp một ngụm canh con dâu tự mình nấu, cảm thấy tươi ngon vô cùng.
“Lần này tới kinh thành, ngoài việc xử lý thủ tục hoàng thương, còn muốn đàm phán về thương đội vận chuyển, cần Sơn Sinh đi cùng, các con vừa mới thành thân, chỉ sợ thời gian ly biệt dài sẽ cảm thấy luyến tiếc, cho nên ta liền nghĩ, dứt khoát để cả nhà chúng ta cùng nhau vào kinh.”
Nghiêm gia tổng cộng chỉ có 3 chủ nhân, nếu Nghiêm Khôn với Nghiêm Sơn Sinh đi vào kinh, trong nhà chỉ còn lại một chủ tử là Phúc Bảo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận