Nông Gia Lạc

Chương 86: Nuôi Sóc Con

Vinh Tín không có hứng thú với chuyện làm ăn buôn bán, hắn chỉ yêu thích việc ăn ngon. cho nên, hắn cũng không nghĩ tới việc đâm chọt điểm này. Hiện tại nếu đã tìm được nguồn cung ứng, hắn liền quyết định, sau này trong phủ nếu có mua thịt thì đều đến chỗ cửa tiệm Nghiêm Ký.
Giải quyết xong mối tâm sự, Vinh Tín giao cho quản gia tiếp nhận mối này, sau đó nghiêm túc, tiếp tục xử lý công vụ.
Huyện Bá Giang có địa thế tốt, lại có bến cảng trăm dặm làm ưu thế, nhưng cho đến bây giờ vẫn phát triển như cũ, không nóng không lạnh. Thứ nhất là bởi vì Huyện lệnh tiền nhiệm không sử dụng cảng hợp lý, thứ hai là bên trong huyện Bá Giang cũng không có hàng hóa đặc sắc gì.
Vinh Tín nếu đã làm Huyện lệnh huyện Bá Giang, thì đương nhiên muốn kéo nền kinh tế đi lên. Bởi vậy, sau khi giải quyết được vấn đề ăn uống, hắn liền đem tinh lực dồn vào việc làm thế nào để có thể phát triển nền kinh tế ở địa phương này.
“Đây là thịt mà ngươi bảo Nghiêm gia đưa tới sao?”
Từ huyện nha trở về, Vinh Tín gấp gáp không đợi nổi, mà phải chạy nhanh xuống phòng bếp nếm đồ ăn. Đũa đầu tiên, hắn liền duỗi thẳng về phía thịt kho tàu trên bàn.
Lão đầu bếp từ kinh thành theo hắn đến đây hiểu rất rõ khẩu vị của hắn, món này có thể nói là nêm nếm vô cùng hoàn mỹ. Nhưng lại thiếu một chút hoàn mỹ, làm cho nó không được như mong muốn của Vinh Tín.
Đó chính là nguyên liệu nấu ăn!
Vinh Tín buông đũa, gọi quản gia tới, chẳng lẽ chưởng quầy Nghiêm Ký kia còn giấu giếm đối với Huyện lệnh như hắn, không mang loại thịt heo tốt nhất trong tiệm tới.
“Ông chủ tiệm thịt Nghiêm Ký đang đi xuống nông thôn. Nghe nói là muốn nuôi một số lượng lớn heo. Mấy ngày nay hắn thuê một người học việc trông coi cửa hàng. Đây là thịt heo loại tốt nhất mà người đó đưa tới.”
Quản gia thấy phản ứng của thiếu gia, liền biết hắn đã làm hỏng chuyện.
“Nuôi heo số lượng lớn?”
Đáy mắt Vinh Tín hiện lên một tia thú vị, chuyện này có thể có chút ý tứ.
Vốn dĩ hắn có kế hoạch đi xung quanh nông thôn để xem xét tình hình, nhưng chưa biết bắt đầu từ đâu. Bây giờ xem ra, đã tìm được mục tiêu đầu tiên rồi.
Hắn muốn nhìn xem, ông chủ của Nghiên Ký rốt cuộc muốn nuôi heo gì.
“Con vật nhỏ, còn rất tinh quái.”
Chuyện cháu gái nhỏ Thiện gia nuôi một con sóc, rất nhanh truyền khắp cả thôn. Trong thôn, vẫn còn nhiều người chưa tận mắt thấy con sóc kia có hình dạng như thế nào, vì thế, mấy ngày nay, những lúc rảnh rỗi, sẽ luôn có một đám nữ nhân không có chuyện gì làm, dắt theo mấy đứa con nít trong nhà đến đây xem náo nhiệt.
“Không sao, rất nghe lời, nuôi nó cũng không tốn sức cho lắm.”
Vốn dĩ, Tô Tương không muốn con gái nuôi con sóc gì gì đó, dù sao trước giờ cũng chưa từng nghe có người nuôi sóc. Hơn nữa, không lâu trước đây, con gái còn bị đám sóc ném cho bị thương trên đầu. Nếu mà nuôi con vật nhỏ này, lỡ nó phát điên, cào mặt hay cánh tay, rồi để lại sẹo, thì sẽ ảnh hưởng tới hôn sự sau này của con gái.
Nhưng ai bảo nàng không thể lay chuyển được con gái chứ, đành phải nén lo lắng trong lòng, đáp ứng thôi.
Mấy ngày nay, sóc mập Thịt Ba Chỉ lại rất ngoan ngoãn nghe lời, khiến Tô Tương cũng không còn thành kiến nữa, mà càng lúc càng yêu thích nó.
“Nương, con cũng muốn nuôi một con sóc.”
Một tiểu cô nương ngồi xổm bên cạnh Phúc Bảo, đưa tay muốn sờ sóc mập đang đứng trên vai của Phúc Bảo, trong tay con sóc còn đang cầm hạt dưa, ngây thơ đáng yêu, khiến người khác không nhịn được muốn sờ.
“Thịt Ba Chỉ sợ người lạ, sẽ cào người đấy.”
Phúc Bảo ngăn động tác của tiểu cô nương kia lại. Không phải do nàng keo kiệt, mà là trước khi được nàng thu dưỡng, Thịt Ba Chỉ là động vật đã sống quen với núi rừng, chưa từng gần gũi với con người.
Tuy là đã sống chung mấy ngày nay, nhưng ở trong nhà này, người có thể tới gần Thịt Ba Chỉ, ôm ấp sờ soạng nó, cũng chỉ có mình Phúc Bảo thôi. Còn đối với những người khác, sau khi được Phúc Bảo chỉ dạy nhiều lần, thì mới có chút chuyển biến tốt đẹp.
Bởi vậy, đối với những người trong thôn xem Thịt Ba Chỉ như là món đồ chơi mới lạ, Phúc Bảo không thể đảm bảo Thịt Ba Chỉ sẽ không làm ra hành động công kích gì.
“Xì !”
Cũng không biết Thịt Ba Chỉ có hiểu Phúc Bảo nói cái gì hay không, chỉ thấy nó há miệng, nhe răng đối với tiểu cô nương đang muốn sờ nó.
Không sai, nó rất hung dữ.
Tiểu cô nương không sờ được sóc con đáng yêu nên cảm thấy có chút hụt hẫng, nghĩ thầm nếu mình cũng có một con sóc thuộc về riêng mình thì tốt biết mấy, đến lúc đó, nàng cũng không cho người khác sờ vào sóc con của mình.
“Nằm mơ giữa ban ngày à? Ngươi xem thử trên người ngươi có cái gì quý giá không? Lão nương còn chẳng muốn nuôi ngươi nữa, huống hồ là nuôi sóc.” Tính tình mẹ của tiểu cô nương kia không tốt, nghe xong vọng tưởng của con gái, lập tức nổi giận, mắng nàng một trận.
“Oa !”
Tiểu cô nương bị mẫu thân mắng một trận, miệng mấp máy, ấm ức tức tưởi, lập tức khóc một trận long trời lở đất.
“Mau cút đi, đồ cục nợ! Không được ủ rũ!”
Người mẹ trẻ căn bản không có ý dỗ dành con gái, mà quay về phía Tô Tương lấy lòng nói.
“Ngươi xem này, Tiểu Ny Nhi thật sự không biết lượng sức mình. Nó làm gì có phúc khí như Phúc Bảo, được Thiện thúc và Thiện thẩm yêu thương, lại có cha mẹ có năng lực như ngươi và tam ca. Tương Nhi à, chúng ta là người cùng thôn, bình thường, những người khác khinh thường tam ca, ta vẫn đứng ra nói chuyện thay cho hai vợ chồng ngươi nha. Ta nói, nhìn tướng mạo của tam ca thì đã biết là người có tiền đồ rồi. Ngươi xem, hiện tại có phải ta nói đúng hay không? Ông chủ Nghiêm vì sao không tìm người khác, mà lại cố tình tìm lão tam nhà các ngươi giúp hắn kinh doanh chứ? Còn không phải bởi vì tam ca có tướng làm ăn phát tài hay sao?”
Nữ nhân cao giọng, sắc mặt hồng nhuận, mang không khí vui mừng, cùng với con gái đứng bên cạnh tủi thân, xém chút nữa khóc rống lên, tạo thành hai màu sắc khác biệt.
“Tương Nhi, nghe nói sau khi trang trại chăn nuôi của nhà các ngươi xây xong, còn phải thuê người đúng không? Ngươi nói rõ cho tỷ muội nghe đi, tiền công trả như thế nào, mấy ngày thì kết toán một lần? Tỷ muội trong nhà gánh vác lớn lao, ngươi xem như nể mặt giao tình tỷ muội chúng ta từ trước tới giờ, ngươi giúp tỷ muội đi.”
Nói thật, một con sóc thôi làm sao có thể khiến nhiều người trong thôn tới Thiện gia như vậy, còn không phải là do Thiện gia đang dự định xây trại chăn nuôi à.
Mấy ngày nay, ở trong thôn cũng đồn đại không ít về chuyện này. Tuy rằng từ chỗ trưởng thôn đồn ra là, tiền xây dựng chuồng trại này là do ông chủ Nghiêm của tiệm thịt heo trên trấn chi ra, nhưng đối phương dù sao cũng ở trấn trên, ngoài tầm tay với. Đến lúc đó, quản lý chuồng trại này, còn có ai khác ngoài người Thiện gia chứ.
Nếu Thiện gia thật sự muốn thuê người, đối với những nữ nhân trong thôn mà nói, đây chính là nguồn thu nhập không nhỏ. Không nói đâu xa, chút tiền bạc kiếm được, ít nhất ngày lễ tết có thể may cho bản thân các nàng với mấy đứa nhỏ trong nhà một bộ quần áo, mua thêm mấy lạng thịt, cải thiện bữa ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận