Nông Gia Lạc

Chương 56: Lần Đầu Gặp Gỡ

Bây giờ không có nhiều nhà nuôi heo, không phải nhà nào cũng được như Thiện gia, có đủ thức ăn để nuôi heo. Bình thường, nếu muốn ăn thịt, tất cả mọi người đều sẽ lên tiệm thịt heo trên trấn để mua, hoặc là chờ lúc nhà nuôi heo trong thôn mổ thịt, sẽ đặt trước một phần nào đó.
Mà thịt của tiệm thịt heo bán cũng không hẳn là heo do chủ tiệm nuôi. Ví như Thiện gia có hai con heo, thịt heo mà ngày thường ăn chính là phần thịt muối được, sau mỗi lần mổ heo. Mà có tận hai con heo, trong khi cùng lắm bọn họ chỉ ăn được nửa con, mà thịt heo lại rất khó bảo quản, thịt muối với thịt hun khói tuy đều ngon, nhưng lại kém xa thịt tươi. Cho nên bình thường, bọn họ sẽ mời đồ tể ở trấn trên về mổ heo, giữ lại một phần cho mình, còn lại, bán hết cho đồ tể. Sau đó, đồ tể sẽ tính giá mỗi cân cao hơn vài quan tiền, bán lại cho người khác.
Chờ ăn thịt heo tươi ngon của Thiện gia, hay lên tiệm thịt heo ở trấn trên mua thịt, đối với người dân bình thường thì giá cả là như nhau.
Người trong thôn rất ít khi ăn thịt heo, chỉ có dịp tết hoặc trong nhà có chuyện vui, mới lên trấn trên mua về. Mà trước giờ thôn Bình Liễu đều có thói quen mời Vương đồ tể trấn trên, cho nên bà lão kia cũng chỉ có chút ấn tượng với Nghiêm Khôn, nhất thời không thể nghĩ ra đối phương là ai.
“Thiện gia ở đằng kia kìa. Có thấy ngã rẽ kia không, cái nhà to nhất ở bên trái chính là của Thiện gia. Có điều, ngươi tìm Thiện lão tam có việc gì không, e là hắn không có thời gian đâu. Con gái hắn mới bị bệnh nặng, khiến cho cả nhà bọn họ đều lo lắng, bây giờ sợ là không ra ngoài được.”
Người trong thôn ai cũng biết, con bé chưa đầy một tuổi kia là báu vật trên tay của hai vợ chồng Thiện gia lão gia và hai vợ chồng Thiện lão tam. Mấy ngày nay, chẳng phải Thiện lão tam vì con gái mà không chạy lên trấn trên hay huyện thành đó sao? Người trong thôn đều cảm thấy, nếu hắn có thể đổi tính, đàng hoàng đi theo nhị ca hắn ra đồng thì thật tốt.
Chưa kể, con dâu thứ Thiện gia cũng chưa được đón về, cũng không biết hai ông bà già này nghĩ gì, chẳng lẽ muốn đuổi con dâu về nhà mẹ đẻ thật à? Vậy ba đứa nhỏ trong nhà lão nhị phải làm sao?
“Cảm ơn đại nương.”
Nghiêm Khôn ngẩn người, cúi đầu thấy ánh mắt tràn ngập mong đợi của con trai, vẫn quyết định đi tới Thiện gia một chuyến.
Đời này, người làm hắn áy náy nhất chính là đứa con trai này. Hắn là phu quân mà không thể bảo vệ tốt cho nương tử của mình, cũng không bảo vệ được đứa con mà nương tử mình dùng sinh mạng để đánh đổi.
Hiện tại, tuy tuổi thằng bé đã không còn nhỏ, nhưng bên cạnh lại không có lấy một bằng hữu. Mỗi ngày nhìn con trai ngoan ngoãn ngồi ngoài sân, chơi con quay mà hắn làm cho, giúp hắn cho mấy con heo mà hắn mua từ nông hộ ăn, tính toán thời gian mổ heo, không khóc, không nháo, Nghiêm Khôn càng thêm chua xót.
“Không cần khách khí.”
Bà tử xua tay, nhìn Nghiêm đồ tể dắt theo con trai đi tới Thiện gia, thầm nói trong lòng, tên chơi bời lêu lổng, du thủ du thực của Thiện gia, sao có thể quen biết được với người thế này chứ? Quả thực, hai người này khác nhau một trời một vực.
“Muội muội bị bệnh, đau lắm.”
Nghiêm Sơn Sinh đi theo sau lưng cha, khuôn mặt nhỏ căng cứng, đi được một đoạn, đột nhiên ngẩng đầu nói với Nghiêm Khôn.
Hắn chỉ bị bệnh một lần, đầu óc thì choáng váng, miệng rất đắng, còn phải uống cái thứ thuốc đen sì, chua lòm khó nuốt, đối với Nghiêm Sơn Sinh mà nói, bị bệnh là một chuyện vô cùng đáng sợ.
Cho nên từ đó về sau, hắn bắt đầu theo cha rèn luyện thân thể. Sáng sớm mỗi ngày đều chạy vài vòng quanh sân, tập luyện quyền pháp gia truyền của Nghiêm gia, thân thể dần dần khỏe mạnh, không còn sinh bệnh nữa.
“Ừ, cho nên chút nữa khi con chơi với Phúc Đức phải nhỏ tiếng một chút, không được làm ồn muội muội, muội muội sẽ rất khó chịu.”
Nghiêm Khôn gật đầu, nói với con trai.
Bọn họ là khách không mời mà đến, vốn dĩ không hợp lễ nghi, nhưng mà nhìn con trai ở nhà càng ngày càng trầm mặc, Nghiêm Khôn không đành lòng, mặt dày xách theo một miếng thịt mông heo to tới đây.
“Không chơi đâu.”
Nghiêm Sơn Sinh nghiêng đầu nghĩ một chút, sau đó dùng ánh mắt trách cứ nhìn cha.
Muội muội sinh bệnh, khiến nhiều người lo lắng. Lúc trước khi hắn sinh bệnh, cha vì ở cạnh trông nom hắn, ngay cả chuyện đã hứa giúp người ta mổ heo cũng từ chối. Suy bụng ta ra bụng người, Phúc Đức thương muội muội như vậy, làm gì còn tâm tình mà chơi đùa.
Nghiêm Sơn Sinh ngẫm nghĩ, chút nữa gặp mặt thì nên an ủi bạn của mình thế nào.
“Phúc Đức, buồn, giống cha vậy.” Hắn bóp bóp cái túi tiền nhỏ phình phình, đây là kẹo đường mà cha mua cho hắn, nhưng hắn không chịu ăn hết, để dành trong túi, định chia cho bằng hữu duy nhất của mình.
Bây giờ, số kẹo này có thể chia cho Phúc Đức một nửa, còn một nửa chia cho muội muội. Lúc bị bệnh thường hay bị đắng miệng, nhất định muội muội sẽ muốn ăn đồ ngọt.
“Ừ, Sơn Sinh thật hiểu chuyện.”
Lúc này, Nghiêm Khôn rất muốn để cho những kẻ luôn chửi mắng con hắn là đứa ngốc kia nhìn xem, con của hắn ngốc chỗ nào, đần chỗ nào.
Những thứ này hắn chưa từng dạy con trai, nhưng con trai so với trưởng bối như hắn thì hiểu biết, cẩn thận hơn nhiều. Con trai hắn, rõ ràng là một đứa bé chu đáo lại lương thiện.
Hốc mắt Nghiêm Khôn chợt đỏ, không nhịn được mà xoa đầu con trai, sau đó hít thật mạnh, nén chua xót vào lòng.
Nghiêm Sinh Sơn ngoan ngoãn để cha xoa đầu, chờ cha xoa xong, hắn mới cởi băng vải buộc tóc xuống, sau đó dùng ngón tay chải lại tóc, nhanh chóng búi lại tóc thật chỉn chu.
Lát nữa, hắn không phải chỉ gặp mỗi bằng hữu của mình, mà còn phải gặp cha mẹ của bằng hữu nữa, hắn muốn mình ăn mặc phải thật gọn gàng, để cho bọn họ yêu thích hắn.
“Sơn Sinh!”
Trí nhớ của Thiện Phúc Đức rất tốt, lập tức nhận ra đứa nhỏ đang đang đứng ngoài cửa sân.
“Phúc Đức.”
Nghiêm Sơn Sinh vốn dĩ đang lo lắng lập tức yên lòng, bạn hữu vẫn còn nhớ rõ hắn.
Hai thằng nhóc chiều cao tương đương chạy tới ôm nhau, người Thiện gia không quen biết hai cha con Nghiêm gia nên có chút nghi hoặc, cũng may, lúc này Nghiêm Khôn cũng đã đi tới, giải thích với Tưởng bà tử.
“Đây là muội muội của ngươi à, trông nàng thật đáng yêu.”
Nghiêm Sơn Sinh theo Thiện Phúc Đức trèo lên giường, nhìn chằm chằm vào cục thịt đang nhắm mắt ngủ khò khò trên giường.
Cục thịt trắng hồng, bên trên đắp cái chăn màu đỏ sẫm, khỏi phải nói chói mắt tới nhường nào, thật khiến người ta yêu thích.
“Ừ ừ, đây là Phúc Bảo, là người đáng yêu nhất thiên hạ, là muội muội đáng yêu nhất.” Thiện Phúc Đức hận không thể giới thiệu muội muội cho tất cả những người mà hắn quen biết.
“Ừ, ừ.”
Nghiêm Sơn Sinh cũng gật đầu theo.
Lúc này Phúc Bảo nghe được tiếng ồn, duỗi người, theo bản năng đưa tay vào miệng, mở mắt, mơ mơ màng màng, thấy được hai cái mặt đang phóng to đè sát mặt nàng.
“Ê a !”
Thấy ca ca quen thuộc, Phúc Bảo nể tình chào hỏi, có điều miệng bị cứng, tạm thời không kêu kưa kưa được.
Nghiêm Sơn Sinh nhìn Phúc Bảo chu miệng mút ngón tay, nhớ tới lời trước đây Phúc Đức nói với hắn.
Muội muội rất ngọt ngào. Có khi vì ngọt thật, nên muội muội mới tự ăn mình.
Nghiêm Sơn Sinh nuốt nước miếng, làm sao bây giờ, hắn cũng muốn hôn một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận