Nông Gia Lạc

Chương 253: Thử Một Lần

Lời này của hắn nói bậy nói bạ nhưng lại đánh lùi kế hoạch của Vinh Ưng, hắn chỉ xem Thiện gia là một đám nhà nghèo, cần Hầu phủ bọn họ che chở, bởi vậy, tuy là nói thích Phúc Bảo, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không để hai người ở cùng một vị thế.
Từ việc hắn tùy tiện yêu cầu Phúc Bảo hòa li Nghiêm Sơn Sinh đã có thể nhìn ra điều này, có lẽ đối với hắn mà nói, Phúc Bảo chỉ là một vật phẩm mà hắn thích, lại không xem nàng như người bình đẳng mà đối xử, quan tâm tới hỉ nộ ái ố của nàng.
Trước khi Vinh Tín nói cho hắn biết việc tồn tại của miếng ngọc kia, Vinh Ưng thậm chí đã nghĩ tới một số thủ đoạn quá phận, chỉ là tạm thời chưa nghĩ ra được có nên thực hiện hay không, lúc này biết Phúc bảo là người được hoàng thượng ghi nhớ trong lòng, khiến hắn cảm thấy nghi ngờ với kế hoạch của chính mình.
Nghiêm túc mà nói, Vinh Ưng là nam nhân có dã tâm lớn hơn tình cảm, có lẽ bởi vì hắn sinh ra đã được quyết định như vậy.
Khi Vinh Ưng còn rất nhỏ, phụ thân đã bị đưa khỏi kinh thành, mặc dù hắn được cho phép ở lại Hầu phủ, nhưng nam đinh vai cháu cố cũng không đáng giá, nếu ngươi không làm được tốt nhất, người chân chính cầm quyền Hầu phủ, tằng tổ phụ của bọn họ có lẽ cũng không thể nhớ được tên họ đầy đủ của bọn họ.
Vinh Ưng rất may mắn, dựa vào ánh sáng cha hắn được lão tổ tông yêu thương, cũng bởi vì như vậy, hắn trở thành cái đinh trong mắt, cái gai đâm trong thịt của rất nhiều người.
Đầu tranh trong Hầu phủ ác liệt hơn nhiều so với tưởng tượng của người ngoài, thời gian mấy năm ngắn ngủn, Vinh Ưng đã trải qua việc bị hạ nhân hầu hạ “không cẩn thận” đẩy ngã xuống hồ, cũng trải qua mùa đông lạnh lẽo, khi đang ngủ, cửa sổ trong phòng “không cẩn thận” bị gió thổi tung, thậm chí có lần hắn còn ăn phải thức ăn bị người khác hạ độc, gã sai vặt hầu hạ bên cạnh hắn thế hắn gặp nạn, mà cuối cùng truy ra được hung phạm chỉ là một nha hoàn thông phòng không hiểu chuyện củ nhị phòng bọn họ, hiển hnie6n đó chỉ là người chịu tội thay thôi.
Đủ loại trải nghiệm như vậy nói cho Vinh Ưng biết, sống ở cái thế giới này, hắn chỉ có một con đường đó là tranh đoạt, hắn phải giẫm đạp trên người khác, hắn muốn nắm chắc sinh tử của chính mình, tình yêu nam nữ, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể vứt bỏ.
Chính là cái gọi là đại trượng phu sợ gì không có vợ, Vinh Ưng cho dù thích Phúc Bảo thì cũng không tới mức nguyện ý đánh đổi con đường làm quan của mình, cho nên lúc này hắn lùi một bước, nhưng điều này không có nghĩ là hắn hoàn toàn từ bỏ.
“Vinh cửu thiếu gia.”
Nghiêm Sơn Sinh nhìn nam nhân hẹn gặp mặt hắn này, xuất phát từ trực giác của nam nhân, Nghiêm Sơn Sinh nói cho chính mình biết, người trước mặt này tơ tưởng đến nương tử xinh đẹp dịu dàng của hắn, khiến hắn không thể nào có hảo cảm đối với người nam nhân này, nhưng Nghiêm Sơn Sinh cũng biết đại vị Hầu phủ tôn sùng, hiển hách như thế nào, chỉ cần Vinh Ưng không biểu hiện ra bên ngoài mơ ước của hắn ta, muốn biến nó thành hiện thực, hắn đều có thể mặt mũi bình thường, bình thản đới diện với nam nhân này.
“Nghiêm Sơn Sinh.”
Vinh Ưng đánh giá người nam nhân trước mặt này, bởi vì mấy năm nay phải bô ba bên ngoài, da của hắn lại đen hơn một phần, cả người cao lớn, vạm vỡ, cường tráng như gấu đen hoang dại, dựa theo mắt nhìn thẩm mỹ đương thời, Vinh Ưng thực sự không có cách nào lý giải được, vì cớ gì Phúc Bảo lại không thích nam nhân như hắn mà lại cố tình đi thích cái tên đầu trâu ngu dốt này.
“Hôm nay Vinh cử u thiếu gia hẹn ta đến đây, không biết là co chuyện gì?”
Nghiêm Sơn Sinh muốn nhanh chóng rời đi, trước đó vài ngày, hắn gấp rút hoàn thành chính sự, khó khăn lắm mới được rảnh rỗi, còn chưa làm bạn thật tốt với Bảo bảo của hắn thì đã bị người trước mặt này gọi tới.
Hắn nghe nói ngoại ô kinh thành có một ngôi miếu Nguyệt lão vô cùng linh nghiệm, truyền thuyết kể rằng, nam nữ viết tên đối phương của từng người lên tấm nguyệt bài, sau đó cột đồng tâm kết lại, treo lên cây trong miếu Nguyệt lão, là có thể ở bên nhau cả đời, cuộc sống đầm ấm, mỹ mãn.
Nghiêm Sơn Sinh đã nghĩ kỹ rồi, đợi hắn có thời gian rảnh sẽ đưa Phúc Bảo bến ngôi miếu Nguyệt Lão kia bái lễ.
Nghĩ đến chuyện này, trên mặt Nghiêm Sơn Sinh không khỏi hiện lên vài phần ý cưới.
“Ngươi thật sự là có phúc.”
Vinh Ưng nhìn người trước mặt không biết nghĩ tới cái gì, vẻ mặt ngây ngô, cười vui vẻ, trên mắt càng thêm lãnh đạm, rõ ràng là nói chúc mừng, trên mặt lại không chút vui vẻ.
“Có thể cưới được nương tử, đúng là ta thật có phúc.”
Nghiêm Sơn Sinh biết chúc mừng trong miệng Vinh Ưng rốt cuộc là vì cái gì, hì hì, cười gật đầu chắc chắn.
Hắn cảm thấy khi còn nhỏ gặp được Thiện Phúc Đức là chuyện may mắn nhất của hắn, nhờ Thiện Phúc Đức, nhận thức được Phúc Bảo, đó là việc may mắn thứ hai của hắn, còn cưới được Phúc Bảo, có lẽ là đã dùng hết phúc khí cả đời này của hắn mới làm được, sau này mọi hỷ nộ ái ố của hắn đều liên quan đến nương tử này, sau này nếu mà lại gặp may mắn nữa, đó cũng đều là do nương tử mang lại.
Nghiêm Sơn Sinh có chút không hiểu rõ ý đồ của Vinh Ưng, chẳng lẽ hắn ta muống gặp mặt riêng hắn chỉ là để nói một câu chúc mừng này thôi?
“Ngươi có bao giờ nghĩ, sau này sẽ đi tòng quân, hoặc là chuẩn bị khoa cử, tương lai kiếm một chức quan nào đó, cũng là để cho phu nhân có được một cáo mệnh?”
Vinh Ưng nhìn lá trà trôi nổi trong chén trà, hắn không ngờ, lại nhìn thấy Nghiêm Sơn Sinh trơ mặt cười ngây ngô, nụ cười tươi như vậy thật quá mức chói mắt.
Hắn vừa nói xong lời này, Nghiêm Sơn Sinh cuối cùng cũng có thể lý giải được mục đích sở dĩ hắn ta hẹn mình gặp mặt ngày hôm nay.
Dựa vào tuổi hiện tại của Nghiêm Sơn Sinh, khoa khảo hiển nhiên là không thực hiện được, cái đầu của hắn cũng không thích hợp để đọc sách, còn tham gia quân ngũ, bây giờ mưa thận gió hòa, quốc thái dân an, cũng không có trận loạn gì lớn để mà tầng dưới chót của binh tướng có thể kiến công lấp nghiệp, không có quan hệ, có lẽ cả đời làm binh thì cũng chỉ là một tiểu binh, muốn từng bước thăng tiến, nói dễ hơn làm.
Vinh Ưng nói những lời này chỉ là muốn nói cho Nghiêm Sơn Sinh biết mình vô dụng đến chừng nào, căn bản là không xứng với một cô nương tốt như Phúc Bảo, để hắn biết khó mà lui, chắp tay đem nhường lại Phúc Bảo.
Nhưng Nghiêm Sơn Sinh đâu có dễ bị lừa như vậy.
“Ta không có đại nghĩa như Vinh cửu thiếu gia, cũng không có chí hướng như ngươi.”
Nghiêm Sơn Sinh cười ngây ngô, lắc lắc đầu, nương tử có nhiều người theo đuổi như vậy, thật là một khắc không ở bên cạnh đều khiến người ta phải lo lắng.
Với lại Phúc Bảo cũng không khích cuộc sống nhà cao cửa rộng, quyền quý phức tạp, lúc này, nếu Phúc Bảo muốn thân phận cáo mệnh, hắn sẽ liều mạng giúp nàng giành được, nhưng Phúc Bảo không thích vinh hoa phú quý áp đặt lên người nàng, sẽ chỉ khiến nàng phiền não thôi.
“Phúc Bảo muốn ở trong một căn nhà, trong vườn có một cái đình hoáng gió, còn muốn có một chiếc xích đu nho nhỏ, lần này qua về, ta sẽ sửa nó lại thành kiểu mà nàng thích, nàng thích động vật nhỏ, không quan trọng là cho mè hay là gà vịt, nếu sau này trong nhà có thêm hài tử, với lại tiểu động vật nhiều khi chó sủa gà bay, lúc này trong nhà không thể không có ta, với lại Phúc Bảo thích nấu ăn nhưng lại không thích mổ cá giết gà, chuẩn bị nguyên liệu nấu nướng, nếu lúc này nàng yêu cầu ta…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận