Nông Gia Lạc
Chương 36: Đuổi Về Nhà Mẹ Đẻ
Còn giờ thì sao, có người mẹ ruột nào lại nhục mạ con gái mình như vậy?
Thiện Tuấn Hà không chỉ đau lòng mà còn sợ hãi.
Đến bây giờ, hắn mới rõ ràng, Vương Xuân Hoa đúng là người của Vương gia. Trước đây nhà họ dựa vào việc bán con gái để sống, chờ mười mấy năm nữa, Vương Xuân Hoa sẽ đối xử với hắn, Mai Nương và Lan Nương thế nào, chắc là hy sinh hai đứa con gái để giúp đỡ cho con trai.
Nữ nhân này đã sớm bị dạy sai.
“Cha, nương, con lập tức đưa nàng về Vương gia.”
Mặc kệ Vương Xuân Hoa đang khóc thút thít, Thiện Tuấn Hà cũng không thèm quay đầu, đi thẳng về phòng, thay Vương Xuân Hoa thu dọn hành lý.
“Thiện Tuấn Hà, ngươi đây là ép chết ta, Thiện gia các người không cho ta đường sống, có chết ta cũng phải chết ở Thiện gia.”
Vương Xuân Hoa thấy mình cầu xin không có hiệu quả, lập tức rống to thảm thiết, biểu tình điên dại.
Lời vừa nói xong, lập tức lao vào cột nhà. Cũng may Lữ Tú Cúc nhanh tay lẹ mắt, kéo nàng lại, va chạm chỉ làm xước da, không nguy hiểm tính mạng.
“Con dâu trưởng, ngươi cứ để nàng đập đi! Ta coi nàng có thực sự dám đập đầu chết hay không. Nếu nàng dám, ta còn bội phục, sẽ làm cho nàng một tang lễ hoành tráng.”
Tưởng bà tử tức cười, tưởng bà dễ bị uy hiếp à, chết thì chết, ai sợ ai.
Không phải nói, bốn cái cột nhà, Vương Xuân Hoa lại cố tình chọn cái cột chỗ dâu trưởng đang đứng, cũng đủ để chứng minh, nàng vẫn tham sống sợ chết.
Tưởng bà tử không đoán sai, cú va chạm vừa rồi là do Vương Xuân Hoa bí quá làm liều. Hiện tại bị bể đầu, cảm nhận được sự sợ hãi giữa sống và chết, Vương Xuân Hoa mềm nhũn, ngồi trên mặt đất, không dám tự sát nữa.
Nằm xem toàn bộ quá trình, Thiện Phúc Bảo không nhịn được thở dài đối với nhị bá nương, đối phương cho dù đáng thương thì cũng có chỗ đáng giận.
Nhìn nhị bá nương, trước đây nàng luôn cảm thấy những lời nàng ta nói qua vô cùng vớ vẩn, nhưng sau này, nàng hiểu được, nguyên lai nhị bá nương đáng giận như vậy chỉ vì nàng ta quá đáng thương, nhưng mà đáng thương cũng không thể xóa hết sự đáng giận.
Sinh ra trong Vương gia là khởi nguồn cho bi kịch của nàng. Gả đến Thiện gia, số mệnh nàng đã thay đổi, mở ra một cánh cửa mới, nàng hoàn toàn có thể chọn một cuộc sống mới. Nhưng nàng bướng bỉnh, cố tình tìm đường chết, mới để cho cuộc sống vốn dĩ tốt đẹp lại trở về như trước đây. Điểm này, nếu xét về những gì nàng được dạy từ khi sinh ra thì không sai, rốt cuộc đâu là nhân, đâu là quả, thật sự là rối tinh rối mù.
Nhưng Thiện Phúc Bảo vẫn tinh tế chú ý, từ đầu tới cuối, gia nãi đều không có nói nhị bá hưu thê.
Nàng không biết đây là trùng hợp hay là gia nãi cố ý, nhưng nghĩ lại, ngay cả ở hiện đại, ly hôn cũng không phải chuyện nhỏ, huống chi là giáo lý cổ đại.
Nếu thật sự hưu nhị bá nương, đối với mấy đường tỷ, đường ca nhà nhị bá mà nói cũng không phải chuyện tốt, thậm chí còn liên lụy tới đại phòng và tam phòng. Chỉ sợ lúc này, mục đích của gia nãi là cứng rắn dạy dỗ nhị bá nương một phen, để nàng hiểu rõ đâu là mấu chốt không thể đụng của Thiện gia.
Nàng đoán không sai, Tưởng bà tử và Thiện lão gia đúng là nghĩ như vậy.
Trừ Thiện Tuấn Hà đang tràn trề thất vọng, cùng với Vương Xuân Hoa bị hù dọa, ngay cả Lữ Tú Cúc và Tô Tương cũng nhìn ra ý đồ của cha mẹ chồng.
Kỳ thật Vương Xuân Hoa khiến người ta chán ghét nhưng xuất phát từ lập trường của bản thân, Lữ Tú Cúc với Tô Tương cũng không nghĩ tới việc đổi người khác làm chị em dâu.
Lữ Tú Cúc không có con gái, trong nhà có một nàng dâu bị bỏ, nàng cũng không bị ảnh hưởng gì nhiều. Chỉ là nếu Vương Xuân Hoa đi rồi, trong nhà còn hai con dâu là nàng với Tô Tương, đến lúc không có vương Xuân Hoa, nàng sẽ trở thành người không được chú ý nhất nhà. Chưa kể, nếu Vương Xuân Hoa bị hưu thật, ai sẽ giúp nàng làm việc nhà.
Cho nên xem náo nhiệt thì xem náo nhiệt, chứ Lữ Tú Cúc thật sự không muốn chia rẽ vợ chồng nhị phòng. Mà Vương Xuân Hoa vụng về như vậy cũng có điểm tốt, không cần phải lo nàng ta lấy lòng cha mẹ chồng, chiếm lợi ích của đại phòng bọn họ.
Tô Tương không nghĩ nhiều như Lữ Tú Cúc, nhưng kết quả cũng giống nhau.
Tuổi nhị ca không lớn, nếu muốn bỏ Vương Xuân Hoa thì phải cưới một người khác về, đến lúc đó, tính tình người kia thế nào chưa biết, chờ tới khi ba đứa nhỏ Mai Nương cùng với đứa nhỏ mà dâu mới sinh ở chung, chỉ sợ là làm cái nhà này loạn tới mức long trời lở đất.
Vì sao từ xưa đến nay mẹ kế là việc khó làm? Bởi vì mọi người đều có tâm tư, mẹ kế có con riêng, làm sao có thể nhìn mấy đứa con trước vừa mắt?
Đến khi nhị phòng náo loạn, đối với mấy phòng khác bọn họ cũng bị ảnh hưởng, hơn nữa còn một việc mà nàng khác với đại tẩu đó là nàng còn có một nữ nhi.
Có một người mẹ bị hưu sẽ ảnh hưởng đến hôn sự của Mai Lương và Lan Nương, phía trước có hai tỷ tỷ không xuất giá, hôn sự của Phúc Bảo cũng khó, vì con gái mình, nàng cũng không muốn Vương Xuân Hoa bị hưu.
Mọi người ai cũng hiểu rõ, Tưởng bà tử mắng xong, ngồi lại vị trí của mình, lạnh lùng nhìn con dâu đang ôm đầu, ngồi khóc dưới đất.
“Đi thôi.”
Thiện Tuấn Hà thu dọn xong mọi thứ, nhìn vợ mình bị vỡ đầu, trong lòng không chút dao động.
“Đại Hà, Đại Hà, chàng nghĩ cho con gái chúng ta, nghĩ cho Phúc Tài của chúng ta đi mà.”
Vương Xuân Hoa kéo tay Thiện Tuấn Hà, khóc lóc, cầu xin, đáng tiếc Thiện Tuấn Hà tâm vững như bàn thạch, gật đầu với cha mẹ, lôi Vương Xuân Hoa ra ngoài.
“Phúc Tài, con vì nương mà lên tiếng đi.”
Vương Xuân không thích con trai bảo bối của mình chơi cùng với mấy đứa nhỏ trong nhà, luôn cảm thấy vì mình yêu thương con trai nên hai đứa con gái sẽ bắt nạt em trai, lại lo hai phòng khác ghen tị với đứa con nàng khó khăn lắm mới có được mà hại hắn. Vì vậy Thiện Phúc Tài dù đã ba tuổi, đa số thời gian vãn là một mình ngủ trên giường, hắn cũng không quấy phá, ăn uống no nê là lại an tĩnh một mình, Vương Xuân Hoa chỉ cần thỉnh thoảng vào xem hắn có tiểu dầm hay không là được.
Lúc này nàng khóc nháo ở bên ngoài, bên trong Thiện Phúc Tài đang ngủ hăng say, không phản ứng gì với thế giới bên ngoài.
“Phúc Tài, Phúc Tài !”
Kêu tên con trai nhưng không được hồi đáp, Vương Xuân Hoa tan nát cõi lòng.
Mà cũng chẳng sao, nàng còn hai con gái, chẳng lẽ các nàng ấy thật sự hy vọng nàng bị hưu bỏ, để cha cưới về một người vợ mới.
“Mai Nương, Lan Nương, nương biết sai rồi, các con cầu xin giúp nương đi.”
Vương Xuân Hoa ôm trụ ngoài sân, hướng vào nhà hô to, còn Mai Nương và Lan Nương lúc này đang ăn điểm tâm thơm ngọt trong phòng Thiện Phúc Tông.
Nghe tiếng khóc la của mẫu thân, Lan Nương nuốt miếng bánh hoa quế trong miệng, quay đầu nhìn ra cửa, có chút do dự.
Thiện Mai Nương quyết tâm, bỏ điểm tâm xuống, bịt tai muội muội lại, nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của muội muội, Thiện Mai Nương dứt khoát nhắm chặt hai mắt.
Thiện Phúc Tông thở dài, xoa đầu đại đường muội, không kiêng kị nam nữ, nhẹ nhàng ôm muội muội gầy yếu vào ngực, vỗ lưng trấn an nàng.
Thiện Mai Nương nhép miệng, vẻ kiên cường tan biến, nước mắt ròng ròng, khóc thành tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận