Nông Gia Lạc

Chương 255: Biệt Ly

Hai xe lớn lễ vật, tất cả mọi người đều có phần, ngay cả mấy đứa nhỏ trong thôn nghe tin chạy tới xem náo nhiệt mỗi đứa đều có một đống kẹo mang về, không khí cả thôn vui mừng hoan hỉ, cuộc sống của mọi người, luôn hướng tới những thứ tốt đẹp hơn.
Lại một mùa xuân nữa đến, tinh thần Thịt Ba Chỉ ngày một kém, mùa đông vừa mới qua đi, vì để Thịt Ba Chỉ có thể qua được mùa đông dễ dàng, Phúc Bảo đã chuyển ổ của nó vào phòng mình, trong phòng cả ngày đốt than, ấm áp dễ chịu như mùa xuân, nhưng Thịt Ba Chỉ cũng không thể chịu đựng được mùa đông, cả ngày mê man, nặng nề, dăm ba bữa mới ra khỏi ổ một lần, ăn hai ba quả hạch gì đó rồi lại về ổ ngủ.
Da với lông ngày càng xơ xác, ăn uống cũng ngày ít dần, động tác vốn dĩ linh hoạt thì lúc này trì trệ, những thứ đều hầu như đầu là biểu hiện bất thường.
Cũng may là sau khi mùa xuân đến, Thịt Ba Chỉ có chút phấn chấn hơn, nhất là mấy ngày nay, ăn uống cũng tốt hơn nhiều, tuy rằng ít hơn lượng cơm trước đây nó hay ăn, nhưng ít nhất cũng có thể ăn lót bụng đúng giờ giấc.
Trong khoảng thời gian này, Phúc Bảo càng quý trọng thời gian ở chung với Thịt Ba Chỉ, nó không còn có thể linh hoạt bò theo vạt áo lên trên vai nàng, Phúc Bảo liền ôm nó trong lồng ngực, hàm răng của nó cũng không còn sắc bén, không thể gặm những quả hạch cứng, Phúc Bảo liền lột những quả hạch rồi cắt ra thành những miếng nhỏ đưa tới trước mặt nó.
Mấy ngày nay tinh thần của Thịt Ba Chỉ tốt hơn nhiều, Phúc Bảo liền nghĩ có lẽ là nên mang Thịt Ba Chỉ về núi một chuyến.
Nơi đó có rất nhiều đồng loại của nó, có lẽ nhìn thấy đám sóc chuột con cháu đó, tâm tình của Thịt Ba Chỉ có thể phấn chấn hơn một chút.
Nghĩ là làm, nội trong ngày hôm sau, Phúc Bảo liền mang theo Thịt Ba Chỉ về núi.
“Chi chi !”
Đám sóc với khỉ trên núi vô cùng quen thuộc với Phúc Bảo, sau khi nàng vào núi không bao lâu, liền kêu chi chi chạy ra.
Có lẽ vì mùa đông hàng năm Phúc Bảo đều mang không ít thức ăn trợ giúp chúng qua mùa đông nên sóc với khỉ trên núi cũng không ít đi, lúc này Phúc Bảo đang đứng ở mảnh đất trong rừng, cây cối xung quanh đầy sóc với khỉ, một vài khỉ con và sóc con thân mật chạy đến bên cạnh Phúc Bảo, trước đây, khi thấy hành động này của chúng nó, lão hầu vương sẽ đứng ra ngăn cản, thể hiện dục vọng chiếm hữu Phúc Bảo của mình, nhưng lúc này chỉ đứng bên cạnh nhe răng.
Hầu vương cũng già rồi.
Phúc Bảo lau lau đôi mắt, có chút chua xót.
“Chi chi !”
Thịt Ba Chỉ chỉ cái cây cao nhất kia, kéo kéo ống tay áo của Phúc Bảo, ý bảo Phúc Bảo thả nó xuống.
“Thịt Ba Chỉ, ngươi không cần ta sao?”
Phúc Bảo có chút dự cảm mơ hồ, Thịt Ba Chỉ hình như không muốn rời đi với nàng.
“Chi chi.”
Thịt Ba Chỉ hôn hôn đầu ngón tay của Phúc bảo, móng vuốt nhỏ kia chỉ chỉ lên cái cây, tỏ thái độ ngang ngạch của chính mình.
Nó cảm nhận được giây phút cuối của đời mình, lúc này, nó không muốn ở chung với tiểu báo bối của nó, bởi vì nó biết, đợi đến lúc chân chính ly biệt, tiểu bảo bối mà nó yêu quý nhất định sẽ đau khổ mà khóc thật lớn.
Nó muốn ở lại cánh rừng nơi nó lớn lên, sau này, nếu tiểu bảo bối vào núi nhưng không tìm thấy nó thì cũng có thể coi như là nó đang sống ở một góc nào đó trong rừng núi này.
Hơn nữa, bây giờ bên cạnh tiểu bảo bối cũng đã có hôn phu yêu thương nàng, sau này bọn họ cũng sẽ có tiểu bảo bảo của mình, Thịt Ba Chỉ cảm thấy nỗi đau ly biệt với mình chung quy lại cũng sẽ bị thời gian từ từ xoa mờ.
Phúc Bảo khẽ động môi, hốc mắt nàng dần dần ngân ngấn nước, nhưng nàng vẫn chấp nhận thỉnh cầu của Thịt Ba Chỉ, đặt con vật nàng yêu mến ôm trong tay xuống mặt đất.
Dường như là lo lắng Phúc bảo sẽ đổi ý, Thịt ba Chỉ dùng tốc độ mà xưa nay chưa từng có nhanh nhẹn leo lên nhánh cây của cái cây cao nhất kia, sau đó thân hình nhanh chóng biến mất trong tán lá rậm rạp.
“Xí !”
Lão hầu vương nhe răng về phía Phúc Bảo, ý bảo chính mình sẽ bảo vệ tốt bầy sóc con này.
Phúc Bảo lau lau nước mắt, đàn sóc cùng bầy khỉ dường như cũng vì cuộc ly biệt này mà bầu không khí trở nên bi thương, đám khỉ cùng bầy sóc con đang vây xung quanh Phúc Bảo cũng lần lượt trèo lên cây, sau đó chuyền từ cành này qua cành khác, đi vào trong núi sâu.
Đám khỉ với sóc trên cây ngày càng ít, Phúc Bảo kìm nén nặng nề trong lòng, quay đầu đi xuống chân núi.
“Bang !”
Không biết Phúc Bảo bị thứ gì nện vào đầu, nàng đau tới mức phải ôm lấy chỗ đau, cúi người xuống, vừa đúng lúc nhìn thấy thứ vừa phang vào đầu nàng là một quả rừng chắc nịch.
“Chi chi !”
Thịt Ba Chỉ ló thân mình ra khỏi tán lá cây rậm rạp, nó vẫy vẫy tay với Phúc Bảo, khóe miệng nhếch cao, rồi biến mất hoàn toàn trên cành cây cao, trong tầm mắt đẫm lệ lòe nhòe của Phúc Bảo.
Lúc trước nó dùng một quả hạch ném vào tiểu bảo bối, thời khắc ly biệt này nó cũng muốn dùng quả hạch làm ký hiệu.
Kiếp sau, bọn họ vẫn là bảo bối của nhau.
Phúc Bảo siết chặt quả hạch kia trong tay, rốt cuộc không thể nhịn nỗi nữa, ngồi xổm xuống, ôm hai đầu gối, khóc không thành tiếng.
Lúc Phúc Bảo lên núi thì mang theo Thịt Ba Chỉ, lúc xuống núi thì chỉ có một mình, hốc mắt lại sưng đỏ, tuy rằng không biết cụ thể trên núi đã xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng mọi người cũng đại khái suy đoán được chút ít.
Nói tới Thịt Ba Chỉ, đối với người ngoài thì đó có lẽ chỉ là một con vật đáng yêu, nhưng đối với người Thiện gia và Nghiêm gia, sớm đã coi nó như người nhà, mấy ngày tiếp theo, tâm tình của cả hai nhà đều có chút thâm trầm, áp lực, người ngoài không biết đã xảy ra chuyện gì, còn nghĩ hai nhà gặp chuyện gì không hay, tới nhà hỏi thăm thì cũng không biết được gì.
“Đời người dài như vậy, luôn phải trải qua rất nhiều cuộc sinh li, tử biệt.”
Bởi vì lo lắng cho cháu gái, nên mấy ngày nay, Tưởng bà tử kiên quyết lấy cớ lên trấn trên mua nhà ở lại nhà của cháu rể. Dù sao Nghiêm gia cũng chỉ có mình Phúc Bảo là nữ chủ nhân, người khác coi đây là hành vi quá phận nhưng với Nghiêm gia và Thiện gia thì cũng chẳng là gì.
Lúc này Tưởng bà tử đang kéo tay cháu gái, nói những lời thấm thía với nàng.
Bà đã lên chức là cố, có cắt gái để bế, trước đó không lâu, nương tử Tú Liên của cháu trai út Phúc Tài lại báo tin vui đã có thai hai tháng, qua khoảng 7 đến 8 tháng nữa, bà có lẽ sẽ có chắt trai để bế, những lão thái thái cùng tuổi với bà bây giờ cũng không có nhiều người còn sống.
Ba năm ngắn ngủi này, Tưởng bà tử đã tham dự lễ tang của vài người bạn thân, trong lòng bà cũng rõ ràng, cho dù thân thể bà có bồi dưỡng tốt, mỗi ngày đều ăn những món bổ dưỡng tốt nhất, thì tuyệt đối cũng không thể sống lâu hơn con trai mình, càng không thể sống lâu hơn tâm can ngoan ngoãn của bà, cho nên bà chắc chắn là phải đi phía trước bọn nhỏ.
Làm gì có ai không sợ chết, người càng lớn tuổi thì càng sợ ngũ, bởi vì một khi nhắm mắt rồi mở mắt ra thì đã là một ngày qua đi, ai biết được ngày nào đó, sau khi ngủ rồi thì sẽ không bao giờ còn tỉnh dậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận