Nông Gia Lạc

Chương 34: Sợ Hãi

Ha ha ha! Lữ Tú Cúc trong lòng cười đắc ý, ánh mắt chuyển hướng nhìn sang cha mẹ chồng, dự định quan sát biểu tình hiện tại của họ, ánh mắt lại vừa vặn nhìn vào tiểu Phúc Bảo đang được tam đệ muội Tô Tương ở bên cạnh mẹ chồng.
Trời ơi!
Ánh mắt tiểu Phúc Bảo quá thuần khiết làm cho Lữ Tú Cúc nghĩ những cái ý tưởng trong đầu mình thật đê tiện, nàng thật ích kỉ, máu lạnh, hết thuốc chữa.
A di đà phật, khó khăn rời mắt khỏi cháu gái nhỏ, Lữ Tú Cúc vỗ ngực, công lực tiểu yêu tinh ngày càng thâm hậu, không được, không được, mình phải sớm sinh một đứa con gái mới được.
Vương Xuân Hoa cũng không biết chân trước nàng vừa hù dọa hai đứa con gái, thì chân sau đã bị hai đứa con gái bán đứng.
Tức giận một trận, lại tìm được chỗ tốt để xả ra, Vương Xuân Hoa cùng phu quân làm xong việc đồng áng, cúi đầu, tủi thân đi theo Thiện Tuấn Sơn về nhà.
“Lão nhị, bảo vợ con thu dọn đồ đạc, đưa về nhà mẹ đẻ đi. Thiện gia chúng ta không nuôi nổi một nữ nhân tâm lớn như vậy.”
Lúc hai người vừa vào, Tưởng bà tử và Thiện lão gia đang ngồi ở ghế chủ vị, Lữ Tú Cúc và Tô Tương dắt theo mấy đứa nhỏ đứng ngay ngắn ở hai bên, trừ mấy đứa nhỏ, người lớn trong nhà đều nghiêm túc, biểu hiện giống nhau.
“Dạ?”
Thiện Tuấn Hà không hiểu gì cả, không rõ vì sao nương lại nói những lời này, chẳng lẽ nương biết chuyện vợ mình lấy trộm tiền đem về cho nhà mẹ đẻ?
“Nương, chuyện Xuân Hoa mang tiền về cho cha mẹ nàng, con đã mắng nàng rồi. Nàng cũng đã hứa với con sau này sẽ không tái phạm nữa.”
Bởi vì chuyện này, Thiện Tuấn Sơn đã không nói chuyện với Vương Xuân Hoa một thời gian. Chỉ là mấy hôm nay đang ngày mùa, hắn cũng để ý thấy thê tử vất vả, thời gian dài, cơn giận cũng nguôi không ít.
Hắn nghĩ kĩ rồi, sau này không để nàng giữ tiền là được, như vậy cuộc sống còn có thể tốt.
“Lấy tiền cho cha mẹ nàng? Rốt cuộc là sao, lão nhị, con nói rõ cho ta!”
Tương bà tử cũng không quá nhạy cảm với chuyện tiền bạc. Nhưng vừa nghe con dâu trong nhà ăn cây táo, rào cây sung, chu cấp cho nhà mẹ đẻ, lập tức nổi giận, anh mắt nhìn Vương Xuân Hoa càng không có thiện cảm.
Lữ Tú Cúc cũng bất mãn, trời ơi, trừ đại phòng bọn họ, nhị phòng cũng có cái bản lĩnh giấu tiền riêng!
Thấy mẹ trợn mắt giận dữ, Thiện Tuấn Hải liền hiểu rõ, chỉ sợ việc khiến mẹ hắn tức giận lúc đầu không liên quan tới việc vợ mình trợ cấp cho nhà mẹ đẻ, nếu không phải chuyện này thì là chuyện gì mới được? Chẳng lẽ việc vợ mình bất mãn đại ca với tam đệ, sau lưng tính toán với bọn họ đã bị cha mẹ biết?
Thiện Tuấn Hà hiện tại cũng không dám nói ra phỏng đoán của mình, sợ càng nói càng sai, làm cha mẹ càng giận dữ.
“Nương, con sai rồi, người đừng đuổi con đi.”
Vương Xuân Hoa chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy, chân mềm nhũn, lập tức quỳ gối giữa nhà chính, lết tới trước mặt Tưởng bà tử, ôm lấy hai đùi bà, van xin.
Đừng nhìn nàng suốt ngày nói cha mẹ bất công, than vãn nhị phòng bọn họ phải làm nhiều việc nhất, được hưởng lợi ít nhất. Thực ra trong lòng Vương Xuân Hoa hiểu rõ, cuộc sống hiện tại của nàng đã quá sung sướng rồi.
Trước khi xuất giá, cuộc sống của nàng chính là húp rau dại trộn cỏ dại, may mắn thì có bát cháo, không thì chính là hạt tấm trộn lẫn phấn cám bự, nắm thành viên, nuốt vào cổ họng, đau như cắt. Không chỉ vậy, nàng còn phải cùng các tỷ tỷ làm lụng vất vả. Ngược lại, mấy huynh đệ mỗi ngày đều thoải mái, dễ chịu, lại có thể ăn đồ tốt nhất trong nhà.
Cha mẹ thích con trai, sai bảo các nàng như trâu ngựa, những thứ này Vương Xuân Hoa đều rõ, nhưng đâu còn cách nào khác, con trai chính là trụ cột của Vương gia, giúp Vương gia duy trì hương khói, còn con gái như các nàng sớm muộn cũng phải gả ra ngoài, cha mẹ không để các nàng đói chết đã là may lắm rồi. Bởi vậy, tuy rằng chua xót, nhưng nhiều năm qua Vương Xuân Hoa vẫn luôn nhẫn nhịn, dù sao con gái trong thôn đa số đều như vậy.
Sau này khi gả về Thiện gia, tuy rằng cũng phải làm việc, nhưng ít ra có lao động khỏe mạnh san sẻ. Hơn nữa Thiện gia có tiền, khi ngày mùa đến, sẽ thuê nam nhân trong thôn đến giúp đỡ, tính ra cũng không quá vất vả.
Nhất là, thức ăn Thiện gia đều ngon. Gả tới đây Vương Xuân Hoa mới biết hương vị của gạo trắng là gì, biết mùi vị của thịt gà và thịt heo như thế nào. Đoạn thời gian đầu, Vương Xuân Hoa rất cảm kích, nhưng thói quen sinh hoạt của nàng lại khác xa so với đại tẩu và tam đệ muội, lúc này cảm kích dần biến mất, thay vào đó là ghi hận và bất mãn.
Đại tẩu Lữ Tú Cúc là con gái nhà tú tài. Tiền trong nhà cũng chỉ dựa vào việc dạy học của người cha tú tài, cuộc sống không tính là đầy đủ, nhưng dù gì cũng mang danh tú tài, là con gái của tú tài, Lữ Tú Cúc cũng hơn nàng một bậc.
Tam đệ muội Tô Tương thì không cần phải nói, mang theo nhiều của hồi môn, mẹ chồng lại là dì của nàng, trong nhà này người sống dễ chịu, thoải mái nhất là nàng.
Có hai chị em dâu hoàn cảnh tốt như thế, Vương Xuân Hoa càng thêm tự ti. Hơn nữa, nàng lại là người cuối cùng sinh con trai, Vương Xuân Hoa mơ hồ cảm thấy mình bị chị em dâu chèn ép, ai cũng khinh thường nàng.
Con người một khi đã nghĩ sai thì sẽ bóp méo mọi thứ, chỉ cần người trong nhà quyết định gì, nhỏ như chia một cái trứng gà, hay lớn như chu cấp tiền cho con trai đại phòng đi học, Vương Xuân Hoa đều cho rằng đây là bằng chứng cho thấy mọi người trong nhà gạt nàng qua một bên.
Bởi vì như vậy nên nàng mới phùng má giả làm người mập, lấy tiền riêng của phu quân nàng đưa cho cất giữ đem về nhà mẹ đẻ. Cũng chính là để cho mình có một đường lui, sau này, nếu người Thiện gia làm gì có lỗi với nàng thì nàng vẫn còn có nhà mẹ đẻ chống lưng, đối phương cũng sẽ kiêng kị, không dám làm quá mức.
Nhưng mà hiện tại, tới lúc Tưởng bà tử muốn đuổi nàng đi, đầu óc hồ đồ của Vương Xuân Hoa mới tỉnh táo.
Thiện gia sẽ e ngại Vương gia bọn họ sao?
Những huynh đệ và cha mẹ thiên vị của nàng sẽ thật sự vì nàng mà ra mặt sao?
Vương Xuân Hoa sợ hãi, nàng không muốn bị đuổi đi, cũng không muốn quay lại cuộc sống trước kia.
“Sai, ngươi sai chỗ nào?”
Tưởng bà tử thật muốn biết trong đầu nàng có phải là chứa toàn nước hay không, lại dám ngang nhiên cầm tiền của phu thê nàng, đi trợ cấp cho cái động không đáy nhà mẹ đẻ? Thật ngu ngốc hết chỗ nói.
Nếu biết trước sẽ thế này, bà thà để con trai mang tiếng xấu cũng không cưới nữ nhân như thế về làm dâu.
Giờ thì hay rồi, con cũng đã có, thật là đánh con chuột lại vỡ cái bình.
Có người mẹ ruột bị hưu, Mai Nương với Lan Nương là con gái, có thể tìm được dạng đối tượng gì?
“Lão nhị, con nói ta nghe, nhị phòng con mấy năm nay tích góp cũng được hai mươi, ba mươi lượng bạc, hiện tại còn lại bao nhiêu?” Tưởng bà tử không phải không biết đại phòng, nhị phòng, tam phòng lén cất tiền riêng, chỉ cần đa số đem sung công thì số nhỏ bà cũng không thèm để ý.
- Giải thích, từ "Hưu" ở đây nghĩa là bỏ vợ hoặc bỏ chồng. Hết giải thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận