Nông Gia Lạc

Chương 210: Giả Bệnh

Thiện Phúc Tài tỏ vẻ người lớn: “Lúc trước con đã nghĩ rất kĩ, cô nương Bạch gia không cha, không mẹ, lại xem như gả xa, để có thể sống được trong cái nhà này, nàng phải làm một nàng dâu hiếu thuận, hiểu chuyện. Nhưng người Bạch gia lại muốn giúp nàng làm chủ hộ, vì thế, định này của con, không thực hiện được rồi.”
Vừa nói, Thiện Phúc Tài vừa thở dài.
Vương Xuân Hoa cảm động, nàng không thể nào nghĩ tới, nguyên nhân con trai để ý nha đầu Bạch gia kia là bởi vì nàng. Đứa con trai này, không uổng là đứa con nàng dồn hết mọi thương yêu, quả là một đứa trẻ hiếu thuận.
Bị những lời Thiện Phúc Tài nói làm cảm động, Vương Xuân Hoa cũng có chút tâm tư riêng. Đúng vậy, nếu nàng muốn sống tốt ở cái nhà này, nhất định không thể cưới một nàng dâu quá cường thế, tốt nhất là tìm một người giống nàng, dịu dàng, hiền huệ, lại có thể chịu thương chịu khó. Của hồi môn quá nhiều, có khi cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì. Còn nữa, nhà mẹ đẻ cũng không được có quá nhiều người, bằng không, sau này có cả đám người nhà mẹ đẻ tìm tới, nàng sẽ không thể giải quyết được.
Cho nên, có thể làm việc, ít của hồi môn, người trong nhà ít ỏi, ba điểm này lập tức trở thành điều kiện tiên quyết để Vương Xuân Hoa lựa chọn nàng dâu.
Thấy nương của hắn không còn ngậm miệng vào, mở miệng ra là cô nương Mao gia này, cô nương Mao gia nọ nữa, Thiện Phúc Tài lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Chiêu này của đường muội quả thật linh nghiệm!
“Ngươi hãy suy nghĩ thật cẩn thận. Nhị bá nương của ta không tính là khó trị, nhưng bà ấy chính là một người phiền phức, thỉnh thoảng sẽ khiến người khác phải chán ghét.”
Việc Phúc Bảo có thể làm chính là giúp bọn họ ứng phó xong vấn đề trước mắt này, đợi đến sau khi thành thân, hai nhà còn phải qua lại, vẫn sẽ có rất nhiều vấn đề mà hai người bọn họ phải tự mình giải quyết.
Thật lòng mà nói, Phúc Bảo vẫn còn rầu rĩ, nàng thực sự không biết vội vàng giúp bọn họ như vậy, là đúng hay sai.
“Ngươi yên tâm đi, ta hiểu được.”
Phù Tú Liên biểu lộ sự kiên định. Kỳ thật, cho dù không gả cho Thiện Phúc Tài, thì gia đình nhà mẹ đẻ chắc chắn cũng sẽ liên lụy nàng. Vấn đề này, nàng đã sớm chuẩn bị.
Về phần Vương Xuân Hoa, trong thôn vẫn còn nhiều người khó đối phó hơn cả bà. Có rất nhiều bà tử xấu tính bộc lộ ra bên ngoài, so với việc bị cha mẹ gả cho một nhà nào đó chỉ vì lễ hỏi kếch xù, thì nàng càng nguyện ý đối mặt với bà mẹ chồng như Vương Xuân hoa, vì ít nhất, bên cạnh nàng vẫn còn một nam nhân yêu thương, chia sẻ với nàng.
Nói tới việc thay đổi thái độ mấy ngày nay đối với Thiện Phúc Tài, Phù Tú Liên cũng cảm thấy giống như nằm mơ. Rõ ràng ngay từ đầu, hai người không có tiếp xúc gì, cứ như vậy, dần dần để ý nhau. Phù Tú Liên mơ hồ cảm thấy, đối phương dường như thích tính cách đặc thù của nàng, nàng cũng theo đối phương, thay đổi mình trở thành bộ dạng mà đối phương thích.
Đối với Phù Tú Liên mà nói, Thiện Phúc Tài là đối tượng tốt nhất mà trước mắt nàng có thể tìm được. Nàng thật sự muốn nhanh chóng rời khỏi cái vũng bùn Phù gia kia, nàng sợ nếu mình cứ tiếp tục sống trong cái nhà đó nữa, thì nàng sẽ làm ra những chuyện không thể cứu vãn nổi.
Thiện Phúc Tài xuất hiện rất đúng lúc, vừa lúc nàng muốn được giải thoát khỏi cái nơi đó nhất.
“Ta sẽ sống thật tốt.”
Đối với những gì đang diễn ra, Phù Tú Liên đã vô cùng cảm kích. Thiện Phúc Tài là một nam nhân tốt, nàng sẽ cố gắng tự mình sống những ngày bình yên. Cho dù sau này có gì trắc trở xảy đến, nàng sẽ xem như là Bồ Tát đang thử lòng nàng.
Thái độ của nàng ấy vô cùng thoải mái, lại cực kỳ vững vàng. Phúc Bảo nhìn ánh mắt kiên định của nàng ấy, cũng chỉ có thể gửi lời chúc phúc tới nàng ấy.
Ở cái xã hội này, đâu có mấy người được may mắn như nàng, có thể có cha mẹ, trưởng bối yêu thương vô điều kiện, những việc mình muốn làm đều vạn sự trôi chảy. Ở đây, có rất nhiều, rất nhiều người giống như Phù Tú Liên vậy, cứ như lục bình, bất đắc dĩ phải trôi dạt giữa dòng đời, không nơi nương tựa.
Đối với nàng mà nói, có mẹ chồng như nhị bá nương thì khó có thể chịu đựng được, nhưng đối với Phù Tú Liên mà nói, có thể đây chính là con đường tốt nhất mà nàng ấy có thể chọn.
Không biết vì cái gì, nhưng Phúc Bảo lại có chút nhớ nhung tên đầu gỗ mà nàng chỉ mới cách biệt không lâu.
Cũng không biết “vết thương” ở ngực của hắn đã tốt chưa, nàng có nên dành chút thời gian để mang thuốc trị thương đến cho hắn không nhỉ?
“Bà mai nhà người ta còn chưa tới cửa, làm gì có chuyện con gái lại chủ động tìm tới nhà người ta.”
Mối hôn sự này do chính bản thân Thiện Tuấn Hải chấp thuận, nhưng cuối cùng, người cảm thấy khó chịu nhất vẫn lại là Thiện Tuấn Hải. Từ khi biết chuyện con gái muốn đích thân lên trấn trên, đưa thuốc mỡ cho tên tiểu tử Nghiêm gia kia, lúc nào Thiện Tuấn Hải cũng không được khỏe, nếu không than đau hông, thì cũng than đau đầu, hoặc là đau ngực.
Dù sao cũng chính là lăn lộn trên giường rên rên rỉ rỉ, muốn giả bệnh để trì hoãn việc con gái lên trấn trên.
Dựa vào cái gì mà con gái bảo bối tự tay mình nuôi lớn, qua mấy năm nữa lại thành người nhà người ta? Nghiêm gia kia chiếm đoạt quá nhiều lợi ích của hắn rồi.
“Cha, muội muội không phải chỉ đến thăm Sơn Sinh, mà còn cùng với nương giúp con dọn dẹp phòng ở ký túc xá nữa.”
Nghiêm Sơn Sinh là huynh đệ của Thiện Phúc Đức, lúc này, dù thế nào thì hắn cũng phải đứng ra nói chuyện giúp huynh đệ và muội muội của mình, làm cho tật xấu của cha hắn có thể giảm đi một chút, không cần ngày nào cũng giở trò.
Nhưng thà hắn không nói gì còn hơn, vì hắn vừa mở miệng, Thiện Tuấn Hải đã lập tức nhắm mũi dùi về phía con trai trưởng của mình.
“Ta còn chưa nói tới ngươi đó. Ngươi bao lớn rồi mà còn để nương với muội muội ngươi giúp dọn dẹp phòng hả? Hai tay của ngươi bị tàn phế à!”
Thiện Tuấn Hải vừa nãy vẫn còn ốm yếu, giây tiếp theo lại ngồi bật dậy từ trên giường, cầm gối đánh thật mạnh vào đầu con trai.
Lời này thật sự oan uổng. Từ lúc sáu tuổi, Thiện Phúc Đức đã thường xuyên ở lại ký túc xá của trường, đã sớm có năng lực tự chăm sóc bản thân rồi. Nếu không phải lúc trước, tuyết lớn phong tỏa đường đi, đám học sinh bọn họ phải mang theo toàn bộ đồ đạc ở trường về nhà, thì lúc này cũng chẳng phải mang quá nhiều đồ đạc để quay về trường nhập học đâu.
Trừ bỏ sách vở dày, nặng, còn có chăn, gối, nệm cùng với áo bông chống lạnh, lại còn có một ít lương khô, than, củi, vì thế, người làm mẹ như Tô Tương luôn cảm thấy không yên tâm, một hai nhất quyết phải tự mình đi giúp con trai sửa sang lại. Phúc Bảo cũng lấy lý do là muốn giúp ca ca quét tước, tiện thể đi tìm Nghiêm Sơn Sinh.
“Còn muốn cãi lại?!”
Thiện Tuấn Hải thấy con trai tỏ vẻ không phục, hắn lập tức lấy cái gối bông to mềm, đánh thật mạnh vào đầu con trai. Kỳ thật trong lòng hắn cũng biết rõ, dùng cái gối như vậy để đánh người, cho dù dùng nhiều lực cỡ nào thì cũng sẽ không làm đau ai.
“Cha ngươi uổng công nuôi ngươi lớn đến như vậy, ngay cả con heo nhà người ta cũng còn biết tha củ cải trắng mang về, còn ngươi thì hay rồi, ngay cả một cái lá cải trắng cũng chẳng có.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận