Nông Gia Lạc
Chương 153: Món Ngon Ngày Đông
Cũng vì đông người, nên bữa tối vô cùng phong phú.
Vào mùa đông, sẽ thiếu nhiều loại rau tươi, nhưng tuyệt đối không thiếu bắp cải trắng. Hiện tại, trong hầm nhà nào cũng sẽ trữ một đống bắp cải trắng và khoai lang. Bởi vậy, Phúc Bảo đã nấu một nồi thịt heo hầm miến và bắp cải trắng. Miến là làm từ tinh bột khoai lang đỏ ngon nhất mà Thiện gia trồng, vô cùng dẻo dai, trơn bóng. Kể từ đầu mùa đông tới nay, trong nhà đã làm mấy chục cân, nhưng đều không bán ra ngoài.
Phúc Bảo không chỉ thái nhỏ nguyên liệu, mà lúc hầm món miến này, nàng còn cho thêm đậu phụ với củ cải, đây là hai loại nguyên liệu hút nước và dễ thấm gia vị nhất. Đậu phụ và củ cải nóng hầm hập, đậm đà hương vị, vô cùng thơm ngon, thậm chí mùi vị còn ngon hơn cả thịt heo.
Ngoài món chính này, nàng còn dùng thịt heo từ trang trại đưa tới, làm một chảo thịt heo chiên giòn và một nồi thịt kho tương.
Còn một món nữa, chính là món ăn yêu thích gần đây của Thiện gia, thịt heo luộc rưới sốt tỏi. Nguyên liệu dùng để nấu món này là phần thịt mông, được cắt ra từ giò sau của heo. Phần thịt này của mỗi con heo không bao giờ vượt quá 3 cân, tỷ lệ nạc và mỡ vừa phải, thích hợp để dùng làm món thịt heo luộc.
Trong lúc luộc thịt heo, phải thường xuyên vớt bọt, canh chuẩn lúc nước sôi thì cho thêm nước lạnh vào, để miếng thịt chín đều từ trong ra ngoài. Sau khi thịt heo chín, vớt thịt ra ngâm vào nước lạnh, để cuối cùng là thái lát mỏng.
Toàn bộ quá trình nấu, người đầu bếp phải khống chế độ lửa thật kĩ lưỡng, tránh cho thịt bị luộc quá chín hoặc là chín không đều, làm ảnh hưởng đến hương vị thơm ngon của thịt heo.
Trừ kĩ năng nấu nướng, thì kĩ năng cắt thái đối với món này cũng vô cùng quan trọng. Độ dày của miếng thịt không được quá hai phân, miếng thịt ngon nhất chính là phải mỏng tới mức có thể xuyên qua nó, nhìn thấy bóng người.
Rưới đều trên miếng thịt chính là nước sốt tỏi được điều chế đặc biệt. Bên trong có rất nhiều thứ, nhưng chủ yếu là tỏi với hoa tiêu. Nước sốt đậm đà, miếng thịt mỏng được rưới nước sốt tỏi lên trên, hương vị hòa quyện mới lạ, khiến người khác khắc sâu mãi không thôi.
Theo lý, hiện tại đang là mùa đông, dường như không nên ăn những món ăn nguội như thế này, nhưng món này vừa cho vào miệng, lại khiến người ta có cảm giác muốn ngừng mà ngừng không được, giống như ngày nóng bức ăn lẩu vậy, chính là loại cảm giác tương phản vô cùng hấp dẫn.
Trừ mấy món ăn làm từ thịt ra, trên bàn còn có vài món ăn kèm khác, ví như củ cải ngâm, đậu đũa muối chua. Còn có cả rau chân vịt tươi, Phúc Bảo vẫn giữ lại hương vị nguyên bản của nó, chỉ xào sơ qua. Đang giữa mùa đông mà tự dưng lại nhìn thấy một dĩa rau xanh tươi như thế, đủ khiến người ta cảm thấy thèm ăn.
Còn món ăn chính, tổng cộng có hai món.
Một món là màn thầu, do người trong nhà làm cách đây vài ngày. Tất cả đều được để đông lạnh bên ngoài, trước khi ăn chỉ cần hấp nóng lại là được. Vì lười biếng, lúc trước trong nhà hấp một lúc đến hai trăm cái, đủ để cả nhà ăn trong nửa tháng.
Còn món còn lại chính là khoai lang. Năm nay, khoai lang đỏ cực kì ngọt, ăn sống thì giòn không kém trái cây, hấp chín thì mềm bùi, cắn vào một miếng, ngọt tận xương tủy.
Hai món chính này đựng trong hai rổ lớn, ai muốn ăn cái nào thì ăn cái đó, dù sao cũng bao no.
Lữ Tú Cúc biết cuộc sống của cha mẹ chồng cùng lão tam rất tốt, nhưng không nghĩ tới, ngày bình thường bọn họ lại ăn ngon đến vậy, chẳng khác gì nhà mình lúc ăn tết. Lữ Tú Cúc không cẩn thận, liền ăn no căng bụng.
“Ợ, thịt heo này thật thơm! Với tay nghề này của Phúc Bảo, còn phải sợ tương lai không kiếm được đối tượng tốt hay sao?”
Tuy rằng đã ăn no rồi, nhưng nhìn thấy đống thức ăn trên bàn vẫn chưa ăn hết, Lữ Tú Cúc cảm thấy bụng mình vẫn có thể căng thêm chút nữa. Nàng xoa xoa bụng, gắp một miếng thịt luộc rưới sốt tỏi, nhai kĩ nuốt chậm, dự định nhét thêm vài thứ vào bụng.
Nhìn cả nhà lão tam sống thật tốt, Lữ Tú Cúc có chút thả lỏng. Hay là nàng giúp cháu trai làm mai nhỉ? Nếu nhà lão tam với nhà mẹ đẻ nàng hết thân với nhau, nàng ít nhiều cũng chiếm được chút tiện nghi nha.
“Đại bá nương, đợi ngày mai lúc người quay về huyện thành, con sẽ gói theo mấy miếng thịt luộc cho người. Còn cả nước sốt tỏi kia, con cũng sẽ pha một ít cho người. Đại ca với đại tẩu còn chưa nếm thử tay nghề của con đó.”
Phúc Bảo rất thích đại bá nương đầy đặn. Tuy nàng ấy có chút tâm tư với gia đình của chính nàng, nhưng nàng ấy đối với nàng lại không có chỗ nào để nói. Mỗi lần gặp nàng, nàng ấy luôn đem đồ ăn ngon cho nàng. Phúc Bảo vẫn nhớ rõ, khi mình còn nhỏ có mấy tấm tã lót bằng vải, chính là do đại bá nương cho. Bởi vậy, trong lòng nàng, đại bá nương là người đáng yêu, dễ mến.
“Thật tốt quá, còn gì bằng.”
Mắt Lữ Tú Cúc lập tức phát sáng, thứ nàng thích nhất chính là được cho không.
“Con còn nấu cho người một nồi canh gừng đường đỏ nữa. Chút nữa, trước khi người ngủ thì uống cho ấm người, xua đuổi hàn khí.” Phúc Bảo nghĩ, hôm nay đại bá nương bị đông lạnh, bây giờ có thể vẫn thấy khá tốt, đầu óc, chân tay linh hoạt, ai biết ngủ một giấc dậy, sẽ bị thế nào đâu. Trình độ chữa bệnh của thời cổ đại lạc hậu, chỉ cần một cơn cảm lạnh nhỏ, cũng có thể làm chết người.
Bởi vì thật lòng yêu thích đại bá nương, nên lúc nấu canh gừng, Phúc Bảo còn thả vào một miếng sâm, muốn nàng bồi bổ thật tốt.
Xong rồi, xong rồi! Nhìn ánh mắt chân thành của Phúc Bảo, Lữ Tú Cúc thật sự không chống đỡ nổi.
Nàng cảm thấy mình thật tồi tệ. Tiểu yêu tinh này, tuy rằng hay thi triển yêu pháp lừa lấy của nàng không ít đồ vật, nhưng đối với nàng vô cùng thật lòng thật dạ. Lữ Tú Cúc cảm thấy, khoảnh khắc mình muốn đem cháu gái nhỏ này làm mai cho cháu trai, quả thực chính là lấy oán trả ân, điên rồ, không bằng súc sinh, người thân cũng không ai nhận…
Liên tưởng đến tất cả những từ ngữ dùng để thóa mạ mà mình có thể nghĩ ra, Lữ Tú Cúc tuyệt vọng phát hiện, mình quả nhiên là cầm thú.
Vội vàng ăn thêm một miếng miến để an ủi mình, vốn dĩ tiểu tâm tư đang ngo ngoe, rục rịch, lại bị Lữ Tú Cúc ép xuống tận đáy lòng lần nữa.
Nàng không nói, nhưng Vương Xuân Hoa theo Thiện Tuấn Hà đến, bởi vì nghe nàng nói mà mắt sáng ngời, nhất thời lại có chuyện muốn nói.
Tám năm qua, bởi vì nàng biểu hiện vô cùng thành thật, cuộc sống hàng ngày của nàng với Thiện Tuấn Hà cũng không tệ.
Bốn năm trước, Thiện Mai Nương được Tưởng bà tử làm chủ, gả cho Từ Cao Trung ở thôn bên. Từ gia cũng coi như là nhà giàu nhất nhì làng trên xóm dưới. Từ Cao Trung là con trai trưởng của Từ gia, là người thành thật, trung hậu. Cha mẹ Từ gia cũng là người phúc hậu, tiếng lành đồn xa, tính tình tốt lành, là người hiểu đạo lý. Gả vào nhà như vậy, không cần lo lắng quá nhiều về mâu thuẫn giữa mẹ chồng nàng dâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận