Nông Gia Lạc
Chương 155: Dự Trữ Lương Thực
Bởi vì chuyện này không thành công, Vương Xuân Hoa lại bị nhà mẹ đẻ trách móc một trận. Bây giờ, Thiện gia chỉ còn mình Phúc Bảo là cô nương chưa xuất giá, bọn họ liền đem ánh mắt đặt lên người Phúc Bảo.
Nhưng Vương Xuân Hoa cho dù không hiểu thì bản thân cũng tự biết, địa vị của Phúc Bảo ở Thiện gia vô cùng đặc biệt, nếu nàng dám tính kế với Phúc Bảo, cha mẹ chồng đều có thể giết chết nàng ngay lập tức.
Hơn nữa, nàng đúng là rất thích đứa cháu gái Phúc Bảo bên nhà chồng này, che giấu tâm tư mà nói, cũng không có đứa cháu trai nào bên nhà mẹ đẻ nàng, có thể xứng đôi với Phúc Bảo.
Đối với Vương Xuân Hoa mà nói, hai đứa con gái của mình chính là bất hiếu, xúi quẩy, là cái thứ nuôi thế nào cũng không thể gần gũi, thân thiết, là kẻ ăn cháo đá bát. Còn Phúc Bảo, chính là đứa nhỏ thông minh, trong sáng, chính là đứa con gái mà nàng luôn mơ ước có được.
Chính bởi vì yêu thích Phúc Bảo, nên nàng mới càng phải suy tính vì đối phương.
“Chuyện của Phúc Bảo đã có ta và cha mẹ nàng lo lắng, ngươi có thời gian thì suy nghĩ chuyện hôn sự của Phúc Tài đi.”
Khác với con dâu trưởng, đối với người hồ đồ như con dâu thứ hai, Tưởng bà tử không thể yên tâm. Suy nghĩ của nàng ta kì quái, ai biết cái đối tượng trong miệng nàng ta nói tốt kia là người thế nào chứ? Tưởng bà tử không thể yên tâm để nàng giúp bảo bối tâm can của mình tìm đối tượng kết thân được.
“Nhị tẩu à, Phúc Bảo vẫn còn nhỏ, ta vẫn muốn giữ nàng bên cạnh mấy năm nữa.”
Thiện Tuấn Hải thiếu chút nữa là phồng mang trợn má thành con cá nóc. Mấy ngày nay, có phải phong thủy không hợp với hắn hay không, mà hết người này tới người kia, đều nhớ thương muốn hắn gả con gái yêu thương ra bên ngoài vậy?
“Không nhỏ, Phúc...”
Vương Xuân Hoa muốn phản bác, đứa nhỏ Phúc Bảo này đã 14 tuổi rồi. Lúc ở tuổi này, Mai Nương với Lan Nương cũng đã chọn qua mấy mối để xem xét chuyện hôn sự, cứ giữ lại bên người, có khi Phúc Bảo sẽ thành gái lứa lỡ thì cả đời.
“Cách đây mấy hôm, bà mai Hoa có đến nhà bàn với ta về hôn sự của Phúc Tài.”
Tưởng bà tử lười nghe mấy lời vô nghĩa của Vương Xuân Hoa, trực tiếp nói ra chuyện nàng nóng lòng nhất, chuyển sang đề tài khác. Trên thực tế, nếu không phải mấy năm nay mọi người sống chung hòa thuận với nhau, bà thật muốn ném đứa con dâu thứ không biết nhìn sắc mặt này ra bên ngoài.
Quả nhiên, nói tới con trai bảo bối Thiện Phúc Tài, Vương Xuân Hoa liền không rảnh lo cho cháu gái yêu quý Phúc Bảo của nàng nữa.
Nàng chỉ thầm nghĩ muốn hỏi thăm chút tin tức từ Tưởng bà tử, nhưng Tưởng bà tử chỉ bảo nàng tự mình đi gặp bà mai Hoa, rồi không thêm gì nữa. Trong lòng Vương Xuân Hoa có việc phải suy tính, nên trong khoảng thời gian kế tiếp, nàng liền trở nên trầm mặc.
“Lão nhị, lương thực năm nay thu hoạch được, con bán thế nào?”
Tưởng bà tử thấy Vương Xuân Hoa yên tĩnh, liền nghiêm túc nói chuyện chính sự với con trai thứ hai. Đây là mục đích chính, lớn nhất khiến bà gọi cả nhà lão nhị đến.
Tuy Thiện Tuấn Hà không phải người khôn ngoan gì, nhưng hắn sống rất thực tế. Mấy năm nay, nhờ vào hào quang của tam phòng, ngoại trừ tích góp được rất nhiều của hồi môn cho hai đứa con gái, hắn còn tích góp được không ít tiền, mà hết thảy số tiền này hắn đều dùng để mua đất, sau đó lại kiếm thêm không ít tiền từ đó.
Hiện tại, Thiện Phúc Tài cũng đã trưởng thành. Hắn giống cha Thiện Tuấn Hà của mình, đều là người chịu thương chịu khó, đọc sách không vô được chút nào, nhưng lại có thiên phú trong việc trồng trọt, chăm sóc hoa màu, so ra không thua kém bất kì lão nông kinh nghiệm nào. Bởi vì hai cha con chăm chỉ chịu thương chịu khó, cho nên dù ruộng đất có tăng lên, vẫn có thể đảm đương hết mọi việc. Cùng lắm là lúc thời điểm mùa vụ bận rộn, sẽ thuê một ít nhân công.
Trồng trọt ! bán rau củ ! mua đất ! trồng trọt ! bán rau củ... Theo vòng tuần hoàn như vậy, đất đai của nhị phòng Thiện gia từ hai mươi mẫu được chia cho lúc phân gia, đến giờ đã tăng lên 28 mẫu. Lúc trước, người trong thôn còn thương hại nhị phòng của Thiện gia, nhưng thời gian trôi qua, cuộc sống bây giờ của nhị phòng tốt hơn rất nhiều nhà khác, khiến cho những người đó phải rút lại lòng thương hại, chuyển thành cực kì hâm mộ và ganh tị.
Bây giờ, nói đến Thiện lão nhị, người khác chỉ khen hắn tốt số, có đôi cha mẹ tích góp của cải cho hắn, còn có một đệ đệ đáng tin cậy, tương lai, cuộc sống của hắn chỉ có thể ngày càng tốt hơn.
“Còn chưa có bán ạ. Còn không phải bởi vì đợt tuyết lớn lần này làm cho đường sá bị phong bế sao? Bây giờ, đống lương thực đó vẫn còn nằm trong kho dự trữ.”
Số lượng phân mà trang trại chăn nuôi thải ra mỗi ngày là có hạn, đa phần đều dành cho tam phòng bón cho hoa màu, lại còn phải chia cho thôn dân ở đây, cho nên đến lượt Thiện Tuấn Hà, số phân bón còn lại không đủ để hắn tưới bón cho tất cả đồng ruộng của nhà hắn.
Nghe theo ý kiến của con trai Thiện Phúc Tài, Thiện Tuấn Hà chia đất đai trong tay thành 3 loại. Loại tốt nhất được tưới phân bón đầy đủ, lương thực và thực phẩm trồng trên đó được Thiện Tuấn Hà coi là loại lương thực và thực phẩm nhất đẳng. Số lương thực và thực phẩm này, hắn đều giao cho đệ đệ, thông qua đệ đệ bán được với giá cao hơn. Đổi lại, hắn sẽ giúp đệ đệ trồng trọt không công, xem như là dùng sức lao động trao đổi với đệ đệ.
Loại kém hơn một chút, là đất đai được tưới hơi ít phân bón. Lương thực, rau củ này sau khi để lại đủ để nhà mình dùng, phần còn lại đều dùng để nuôi dưỡng gia súc ở trang trại. Bởi vì, chỉ khi đám gia súc ăn ngon, thì mới có thể lớn lên béo tốt, cũng sẽ cho ra loại phân bón phì nhiêu hơn. Về giá cả, Thiện Tuấn Hải cũng không bạc đãi nhị ca mình, dựa theo giá cả sản phẩm xuất phát từ thôn Bình Liễu bán trên thị trường, hắn luôn trả cao hơn 2 phần.
Cuối cùng là loại kém nhất, đất đai cằn cỗi, cũng ít được tưới bằng phân bón nhất. Nhưng cho dù như thế, số phân bón mà Thiện gia chia cho hắn cũng đã nhiều hơn những hộ bình thường khác trong thôn rồ, bởi vì vậy, lương thực được sản xuất từ ruộng đất này vẫn bán rất đắc. Thiện Tuấn Hà cũng không có chủ định giữ cho ai, bình thường đều là ai đến nhà mua, nếu giá cả thích hợp thì hắn sẽ bán cho người đó.
Mọi năm vào thời gian này, số lương thực thu được vào cuối mùa thu đã có thể bán được kha khá, nhưng mùa đông năm nay lại tới sớm hơn, mấy ngày nay tuyết rơi liên miên, khiến cho lúa gạo trong kho vẫn còn dư lại một nửa, chưa thể bán đi.
Nhưng Thiện Tuấn Hà cũng không cảm thấy lo lắng, giống với Lữ Tú Cúc, hắn cũng cảm thấy có vẻ tuyết sắp ngừng rơi rồi. Đợi tuyết trên đường tan hết, những thương lái kia sẽ đến thu mua lương thực. Chỉ cần hắn đảm bảo lương thực giữ trong kho không bị mốc meo là được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận