Nông Gia Lạc

Chương 148: Miệng Cứng Lòng Mềm

Sáu năm trước, Lữ Tú Cúc với Thiện Tuấn Sơn bàn bạc, hỏi cưới cô nương Lữ Phù Dung nhà mẹ đẻ mình cho con trai. Đó là con gái nhỏ của đại ca, tính tình dịu dàng, tướng mạo thanh tú. Vốn dĩ là một việc rất tốt để thân càng thêm thân, chỉ là sau khi Lữ Phù Dung gả cho Thiện Phúc Tông, hai vợ chồng lại có chút khó khăn trong việc sinh con nối dõi, gả đến đã nhiều năm mà chẳng được như ý. Điều này khiến cho người nóng lòng ôm cháu nội như Lữ Tú Cúc khỏi nói có bao nhiêu buồn rầu.
Chỉ cần nghe miếu Quan Âm cầu tự nào linh nghiệm, nàng đều đã đi. Tiền nhang khói cúng dường cũng không keo kiệt, vất vả lắm cháu gái mới mang thai, mang nặng đẻ đau, cuối cùng lại sinh cho nàng một đứa cháu gái.
Lữ Tú Cúc từng muốn sinh một đứa con gái, nhưng điều này không có nghĩa là nàng thích cháu gái, nhất là khi nàng còn chưa có cháu trai để bồng bế.
Lúc trước, con dâu mang thai, nàng vui mừng bao nhiêu, thì giờ nhìn cháu nội càng thất vọng bấy nhiêu. Lữ Tú Cúc lo lắng không biết lần mang thai tiếp theo của con dâu có vất vả như vậy nữa hay không.
Nhưng ai bảo đứa con dâu này cũng là cháu gái của nàng làm gì? Cho dù đối phương làm nàng bất mãn nhiều thứ, thì nàng vẫn như cũ, vẫn phải chăm sóc cho đối phương ở cữ. Hơn nữa, đứa cháu gái nửa tuổi kia lại quấy nháo, chỉ cần xa mẫu thân là có thể khóc tới trời long đất lở, tính tình ngang ngược, phải có người ôm thì mới có thể ngừng lại. Làm hại Lữ Tú Cúc không những không thể hưởng phúc từ con dâu, còn phải giặt giũ quần áo, cơm nước, quét tước, hầu hạ cả gia đình.
Cuộc sống như vậy, không thể tránh khỏi việc Lữ Tú Cúc càng ngày càng ai oán. Nhìn thấy mẹ ruột của con dâu, cũng là đại tẩu tốt của nàng, không khỏi có chút giận cá chém thớt.
Sinh con trai hay con gái đều trách lên đầu nữ nhân. Ngay cả đại tẩu Lữ gia cũng nghĩ như vậy, đối với việc con gái gả đến nhà em chồng 6 năm, mà chỉ sinh cho cháu trai Phúc Tông một đứa con gái, cũng khiến nàng cảm thấy không hài lòng. Bởi vậy, thỉnh thoảng nàng sẽ đến nhà, trong tay luôn xách theo thổ sản, hoặc lễ vật mà học sinh của phu quân đưa đến, muốn dùng những thứ đồ tốt này, giúp cuộc sống của con gái ở nhà chồng tốt hơn một chút.
Hôm nay, nàng cũng không đến đây tay không, trên tay xách theo một rổ 20 quả trứng gà. Đây là nàng dành riêng để nấu canh trứng cho cháu ngoại ăn, đứa nhỏ nửa tuổi đã có thể bắt đầu ăn dặm được rồi.
“Phù Dung đang nằm ở trong phòng chứ đâu, đâu phải mọi người không biết, Đại Nha không thể rời mẹ nửa bước. Chỉ tội nghiệp ta, ngày mùa đông, mà phải để bà lão này đi làm trâu làm ngựa cho con cháu.”
Lữ Tú Cúc nhìn về chậu quần áo cạnh giếng nước, chu môi, giọng nói quái đản.
“Được rồi, sao lại nói chuyện với đại tẩu con như thế.”
Lữ lão thái thái cảm thấy đứa con này đúng lý không tha người ta, chẳng qua hiện tại con dâu cả vì con gái mình mà đuối lý, nên mới nhường nàng một chút. Nàng lại không nghĩ tới, sau này khi bà với lão gia nhắm mắt xuôi tay, nàng muốn có chỗ đứng ở nhà chồng, thì còn phải dựa vào ca tẩu nhà mẹ đẻ.
Hiện tại, Phù Dung đã gả đến đây, con cái cũng đã sinh. Thế mà nàng lại chẳng nghĩ đến việc nhân lúc này, để ca ca và tẩu tử thấy nàng đối xử tốt với Phù Dung, theo đó tăng cường mối quan hệ giữa hai nhà sao? Một chút cư xử tốt cũng không có. Lữ lão thái thái cảm thấy, đứa con gái của mình vẫn là việc nhỏ thì khôn khéo, mà việc lớn thì hồ đồ rồi.
“Nương biết, con chẳng qua chỉ là mạnh miệng thôi. Nếu không, lúc này cũng sẽ không giúp Phù Dung giặt tã cho đứa nhỏ. Đây lại đang là mùa đông, cũng vất vả cho con. Nương biết, con thương đứa nhỏ với Phù Dung mà.”
Lữ lão thái thái vỗ vỗ tay con gái, sau đó trao đổi bằng ánh mắt với nàng, để nàng thông minh hơn chút.
“Đúng vậy đại muội, ta và đại ca ngươi đều cảm ơn ngươi đã đối xử tốt với Phù Dung. Mới đây, còn không phải chính đại ca ngươi đã liên hệ với đồng môn trước đây sao? Đối phương cũng đã đáp ứng rồi, nguyện ý chỉ bảo Phúc Tông luận sách, đảm bảo kì thi này, Phúc Tông sẽ chuẩn bị thật tốt.”
Đại ca Lữ gia là người duy nhất trong nhà đọc sách, sau Lữ lão tú tài. Chẳng qua, hắn cũng giống Lữ lão tú tài, sau khi thi đỗ tú tài thì ngừng lại, không tiến thêm được nữa. Bây giờ, đại ca Lữ gia tự mình mở một lớp học nhỏ ở trong thôn, dạy lớp vỡ lòng cho mấy đứa nhỏ trong thôn, dựa vào quà nhập học, nên cuộc sống có chút dư dả. Nếu không phải bởi vì điểm này, cho dù thân càng thêm thân, thì Lữ Tú Cúc cũng sẽ không cưới cho con trai một nương tử không giúp ích được gì như vậy.
Thật sự, nếu không phải Thiện Phúc Tông đã đến tuổi thành hôn nhưng vẫn chỉ là tú tài, thì Lữ Tú Cúc còn có dã tâm muốn cưới một tiểu thư con nhà quan.
“Thật sao?”
Lữ Tú Cúc biết đại ca từng giao hảo với một số đồng môn thi đậu cử nhân. Nghe nói, có một người trong đó còn đang nhậm chức ở vùng khác, tuy rằng phẩm cấp không cao, nhưng ít nhiều gì thì cũng là một vị quan.
Lúc trước, Lữ Tú Cúc nghĩ, có mối quan hệ gần gũi như vậy, chắc chắn đại ca sẽ nâng đỡ cho con trai của hắn, tức là cháu trai lớn của nàng. Nhưng nàng thật sự không ngờ đến, lúc này đại ca lại nguyện ý vì nàng mà mở miệng, nhờ vả bạn cũ giúp đỡ chỉ bảo cho Phúc Tông.
Ngay lập tức, Lữ Tú Cúc không còn xụ mặt nữa, nhìn đại tẩu, sắc mặt từ lúc bắt đầu có chút khúc mắc, giờ lại trở nên nhiệt tình vui vẻ: “Phù Dung là cháu gái của ta. Mọi người cũng đều biết, trong số mấy đứa cháu gái, ta thương yêu nàng nhất. Trổ bông trước, kết trái sau, hai đứa nhỏ vẫn còn trẻ, bây giờ ta bế cháu gái lớn, mấy năm nữa lại có thể bế cháu trai rồi.”
Lữ Tú Cúc gương mặt tươi cười, uyển chuyển: “Đúng rồi, nương, đại tẩu, hai người đã lâu không nhìn thấy Đại Nha, con dắt hai người đi nhìn một cái nhé. Đứa nhỏ kia lại trắng mập hơn rồi, thân thể khỏe mạnh, bế trên tay, giống như thịt viên vậy.”
“Đi mau, đi mau!” Lữ Tú Cúc vẫy vẫy tay với nương và đại tẩu của nàng, sau đó dắt mọi người đi vào trong phòng.
Điều kiện nhà Thiện Tuấn Sơn coi như dư dả. Nhất là mấy năm nay, cuộc sống của Thiện lão gia và Tưởng bà tử quá tốt, cũng không tới mức mình thì mặc vàng đeo bạc, cơm ngon rượu say, mà chẳng quan tâm đến hai đứa con đã phân gia của mình.
Ngay cả lão nhị cũng nhờ vào việc trồng trọt giúp nhà lão tam, cũng được không ít lợi ích. Cho nên, nhà lão đại vốn được Thiện lão gia coi trọng nhất, tự nhiên cũng sẽ nhận được thứ tốt.
Tuy nói là đã không còn hy vọng với đứa con trai trưởng, nhưng từ trước đến nay, Thiện Phúc Tông đều ngoan ngoãn hiếu thuận, cho nên vẫn thường trợ cấp cho đứa cháu nội này, kéo theo cuộc sống của đại phòng Thiện gia cũng không gặp phải khó khăn gì.
Lúc trước, khi cháu cố đầu tiên của mình ra đời, Tưởng bà tử còn đặt một đôi vòng tay và chân bằng vàng, cùng với một cái khóa trường mệnh nặng 6 lượng để tặng. Chỉ với mấy thứ này, giá trị cũng đã không ít, cho nên đại phòng Thiện gia tuy rằng không giàu có như tam phòng, nhưng cũng không phải là nhà ít tiền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận