Nông Gia Lạc
Chương 42: Bùng Nổ
“Nương, muội muội đói bụng.” Thiện Phúc Đức chân ngắn đi tìm mẫu thân cho muội muội bú sữa.
“Đại tẩu, chén bát tẩu cứ để đó, đợi ta cho Phúc Bảo bú xong sẽ rửa tiếp.” Tô Tương như được ân xá, vẫy tay đang ướt, đi theo nhi tử về phòng.
“Hừ.”
Lữ Tú Cúc xì mũi, nàng vẫn còn giận việc Tô Tương không nghe lời, đến cầu tình cha mẹ chồng thay vợ lão nhị.
Thấy nhà bếp còn chưa được dọn dẹp với một thùng đầy chén đũa chưa rửa, Lữ Túc Cúc đảo mắt, xoay eo, lắc hông rời bếp.
Ban ngày khuấy nhiều cháo heo, nàng cũng mệt, dứt khoát để yên việc đó, nếu mà vợ lão tam cũng giống Vương Xuân Hoa, giúp nàng làm công việc của nàng, thì vợ lão nhị có về hay không cũng không còn quan trọng nữa.
Nghĩ vậy, Lữ Tú Cúc càng bình thản, vui vẻ rửa tay sạch sẽ rồi về phòng mình với con trai bảo bối.
Thân thể con nít đúng là có quá nhiều hạn chế, Thiện Phúc Bảo bú từng ngụm sữa, cảm thán không biết khi nào mình mới lớn, mới có thể biểu đạt đúng mong muốn của mình.
Giống như hiện tại, nàng còn đang bú, ca ca lại ở bên cạnh không ngừng nghỉ động tay động chân với nàng, nếu không thì cũng bóp tay, bóp chân của nàng, không nữa thì lúc nàng ngủ lại chọc vào khất tay khất chân của nàng, thế nào cũng không để nàng yên ổn bú sữa.
“A ! phốc !”
Thiện Phúc Bảo bĩu môi, không nhịn được phun hỗn hợp sữa và nước miếng đầy miệng.
“Muội muội ngoan, muội uống đi, ca ca không đói bụng.”
Thiện Phúc Đức cảm động, thấy muội muội uống sữa mà cũng không quên người ca ca này, quyết tâm sẽ tốt với muội muội cả đời.
Ai mời hắn uống sữa? Thiện Phúc Bảo tức giận há miệng, lần nữa tức giận cắn chặt đầu vú, còn không quên lấy tay che lại.
Quả nhiên tranh cãi với ca ca suy nghĩ không bình thường này thì người ngu chính là nàng.
Thấy con trai với con gái ở chung hòa thuận, Tô Tương mềm lòng, ôn nhu, vì hai đứa con này, nàng có chết cũng cam lòng.
“Tuấn Sơn, chàng đã về.”
Đang cho con bú sữa, Tô Tương nghe tiếng đại tẩu vui mừng trong sân truyền đến.
Tính sơ thì lần trước đại bá ca trở về đã là một tháng rưỡi trước, trước kia đối phương cũng có lúc khá lâu mới về nhưng không lâu như vậy, cũng không trách được đại tẩu thấy đại bá ca về lại cao giọng như vậy.
Có điều...
Tô Tương nhíu mày, nghĩ tới mấy ngày nay phu quân có biểu hiện kì lạ, hình như là bắt đầu từ chuyến đi huyện thành về, hơn nữa lại không khéo, ngày hôm qua trong thôn có người truyền lời nhắn cho hắn, sáng sớm nay thấy hắn vội vàng đi huyện thành, như vậy lại đúng dịp hôm nay đại bá ca lại trở về, Tô Tưởng cảm thấy chuyện này không đơn giản như thế.
Việc phu quân kì lạ với việc đại bá ca về muộn chắc chắn có liên quan.
Đại bá ca ở đó chắc đã xảy ra chuyện gì không dễ giải quyết.
Trong lòng mơ hồ có dự cảm không lành, Tô Tương lắc đầu, hy vọng chỉ là do mình nghĩ nhiều.
“Phúc Đức, con trông muội muội nhé.”
Tô Tương cúi đầu, nhìn con gái uống no ngủ say, nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường, sau đó đặt gối đầu với chăn bông xung quanh, đề phòng con mình xoay người lăn xuống.
“Vâng vâng vâng.”
Thiện Phúc Đức thích nhất là trông muội muội, muội muội ngủ thật ngoan, hắn chỉ cần nhẹ nhàng hôn muội muội, muội muội sẽ không phản kháng.
Xoa đầu con trai, Tô Tương sửa sang lại quần áo, ra ngoài sân.
“Ngươi nói cái gì, ngươi nói lại lần nữa xem?”
Giọng Lữ Tú Cúc run rẩy, vốn dĩ đang vui mừng vì phu quân quay về lại bị tạt một gáo nước lạnh, rõ ràng là mùa hè, nhưng cả người lại lạnh lẽo tới tận xương tủy, giống như vừa bị vớt trong hố băng ra.
“Thiện Tuấn Sơn !”
Nhìn nam nhân cúi đầu, không chịu hé răng, biểu cảm cam chịu, Lữ Tú Cúc gào thét, trực tiếp nhặt một khúc cây , đánh Thiện Tuấn Sơn.
“Đủ rồi, ngươi đanh đá vừa thôi, làm gì có người vợ nào như ngươi, dám ra tay với chồng mình.”
Thiện Tuấn Sơn vốn có chút áy náy với thê tử Lữ Tú Cúc, nhưng áy náy đó không đủ để hắn đứng yên cho Lữ Túc Cúc đánh.
Thật hoang đường, từ xưa đến nay vốn là nam tôn nữ ti, hôm nay Lữ Tú Cúc dám ra tay với hắn chính là không để hắn vào trong mắt.
Thiện Tuấn Sơn nhận mấy gậy, không khỏi tức giận, tiến lên giật lấy cây gậy trong tay Lữ Tú Cúc.
“Đại ca, sao huynh có thể động thủ với đại tẩu.”
Thiện Tuấn Hải vừa lên huyện thành bắt đại ca rùa rụt cổ của mình về, đi tới, ôm đại ca từ phía sau, mạnh mẽ khóa chặt hai tay của hắn ta. Do đó, nhân cơ hội hắn không đánh trả, Lữ Tú Cúc lại tiếp tục phang gậy.
Có điều, hiện tại Lữ Tú Cúc đang tức đỏ mắt, cả người không được tỉnh táo, làm liên lụy Thiện Tuấn Hải đang giúp đỡ cũng phải ăn vài gậy. Thiện Tuấn Hải đau tới mức nhe răng trợn mắt, chịu không nổi định buông tay.
Nhưng nghĩ lại nếu buông tay thì hậu quả cơn giận của đại tẩu không biết sẽ tới đâu, Thiện Tuấn Hải run lập cập, cố chịu đựng.
“Có chuyện gì thế?”
Đang là giờ nghỉ trưa, Thiện lão gia cùng Tưởng bà tử vừa ngủ không lâu đã bị tiếng ồn bên ngoài đánh thức. Vừa ra ngoài đã thấy, con trai út ôm con trai trưởng, con dâu cả thì cầm gậy phang hai đứa, lập tức nổi giận.
“Nương, Thiện Tuấn Sơn xấu xa, không biết xấu hổ, hắn có lỗi với con.”
Thấy mẹ chồng, Lữ Tú Cúc gào khóc, ném thẳng cây gậy trong tay về phía Thiện Tuấn Sơn, sau đó ngồi bệt xuống đất.
Thiện Tuấn Sơn vốn dĩ cho rằng mọi việc đã xong, ai ngờ lúc cây gậy kia bay về phía họ, Thiện Tuấn Hải sợ trúng mình, theo bản năng lui về sau một bước, vì vậy Thiện Tuấn Sơn bị hắn lôi kéo vừa vặn bị gậy đập trúng ngay đầu, lập tức ngây người, đầu kêu ong ong, mắt nổ đom đóm.
Thấy thế, Thiện Tuấn Hải sờ lỗ mũi, buông đại ca vô trách nhiệm ra.
“Tú Cúc, mặc kệ lão đại nhà các ngươi có lỗi gì, ngươi cũng không thể đánh phu quân như thế.”
Bên ngoài sân có hai phụ nhân trong thôn không biết đã đứng ở đó từ khi nào, cao giọng hướng vào trong sân nói với Lữ Tú Cúc.
“Vào nhà hết cho ta.”
Lữ Tú Cúc đang muốn tố cáo tội trạng của Thiện Tuấn Sơn đã bị Tưởng bà tử đanh mặt quát bảo ngưng lại.
“Các ngươi rảnh rỗi quá không có việc gì làm à, lại đi quan tâm chuyện nhà người khác. Nếu các ngươi không ngại, sau này ta sẽ chui xuống gầm giường nhà các ngươi, hàng ngày đem những lời phu thê các ngươi nói trên giường kể cho người khác nghe.”
Tưởng bà tử chống nạnh, chỉ mặt hai người đang xem náo nhiệt ngoài cửa mà mắng.
Nghe cách nói chuyện của con dâu trưởng, bà đại khái cũng đoán được thằng con ngu ngốc của mình đã làm sai, nhưng những việc này tốt nhất là không nên truyền ra ngoài.
Uy danh của Tưởng bà tử trong thôn không ai là không biết. Hai người kia vốn dĩ định ở lại xem náo nhiệt, nhưng nghe bà nói liền sợ hãi, nhanh chóng lưu luyến rời khỏi Thiện gia.
Có điều, họ cũng đã có chút suy đoán về chuyện phát sinh ở Thiện gia hôm nay, đợi chút nữa sẽ giúp Thiện gia đi loan báo thật tốt.
Trước có việc con dâu thứ Thiện gia bị đuổi về nhà mẹ đẻ, sau lại có chuyện hai vợ chồng con trưởng Thiện gia cãi nhau, mấy ngày nay Thiện Gia phát sinh nhiều chuyện, đủ để cho các nàng giết thời gian.
Bạn cần đăng nhập để bình luận