Nông Gia Lạc

Chương 220: Mẹ Nào Con Nấy

Chỉ cần nhắc tới chuyện vừa xảy ra, Phù nương tử liền tức giận. Con gái của nàng, thế mà lại trơ mắt đứng nhìn mẹ ruột bị mẹ chồng đánh. Cô nương như vậy, khác gì kẻ ăn cháo đá bát? Sớm biết sẽ xảy ra chuyện như thế, thì lúc mới sinh ra, nên quăng con nhóc này vào thùng phân cho chết chìm đi.
Kỳ thật, Phù nương tử cứ luôn mồm luôn miệng rằng nàng gả con gái bị lỗ vốn, nhưng phần tiền lễ hỏi mà nàng yêu cầu, rõ ràng đã thu hồi đủ tiền vốn mà nàng nuôi dưỡng đứa con gái này, thậm chí, còn kiếm được chút lãi nữa.
Phải biết rằng, từ nhỏ tới lớn, Phù Tú Liên hầu như không được mặc đồ mới, đa số quần áo của nàng đều là y phục cũ của Phù Xuân Sinh đã bạc màu, hoặc là đồ lúc trước của Phù nương tử đem đi sửa lại. Hơn nữa, sau này, khi nàng lớn một chút, liền giúp đỡ Phù nương tử làm việc nhà, làm hơn phân nửa công việc đồng áng. Tính ra, bằng vào sức lao động của nàng, cũng coi như đã sớm trả đủ miếng ăn ngụm uống mà Phù gia cho nàng những năm qua.
Càng miễn bàn đến tiền công mà mấy năm nay Phù Tú Liên giúp Phúc Bảo đón tiếp đám tiểu thiếu gia, tiểu thư đến từ trong thành. Nói đến yêu cầu lễ hỏi của Phù gia, thì số tiền mà Phù Tú Liên đem lại cho bọn họ, còn bằng 2 đến 3 đứa con gái của nhà bình thường.
Đáng tiếc, con người luôn không biết thế nào là đủ. Phù nương tử cảm thấy Thiện gia quá giàu có, nên một mực cho rằng, lúc trước mình đòi mười mấy lượng tiền lễ hỏi là quá ít, đáng lý ra nàng nên yêu cầu năm mươi lượng bạc, thêm ba lượng vàng, hoặc là ruộng đất gì đó làm sính lễ mới đúng.
‘Nương, ngươi bị mẹ chồng Tú Liên đánh bị thương à?”
Phù Xuân Sinh suy nghĩ, sẽ không tới mức như vậy đâu. Mẹ chồng Tú Liên không phải có tiếng là nhu nhược, không có cảm giác tồn tại hay sao? Người như cục bột mà có thể đánh nương của hắn thành như thế này sao?
“Quá đáng.”
Phù lão gia hút thuốc lá xoạch xoạch, ngẩng đầu nhìn nương tử tóc tai hỗn loạn, trên mặt đầy vết đỏ như bị mèo cào, lên tiếng đồng tình, ý bảo mình đã nghe rồi. Nhưng lời này của hắn có khí mà không có lực, một chút cũng chẳng giống đang vô cùng tức giận, phải vì nương tử mà ra mặt.
“Xuân Sinh à, nương của con đều là vì con thôi. Con nói xem, muội muội con như bây giờ, nhà mình làm sao có thể dựa vào nàng được.”
Phù nương tử biết phu quân mình là người không đáng tin cậy, liền nhanh chóng nhìn con trai bên cạnh với ánh mắt mong đợi. Nàng thầm nghĩ, biết đâu đứa con trai này lại nghĩ ra được một biện pháp tốt, giúp nàng giáo huấn đứa con gái bất hiếu kia.
“Nương, người đợi một lát, con với người cùng nhau đi tới Thiện gia hỏi xem, có kiểu thông gia như vậy sao. Cha chồng của Tú Liên không phải hay giảng đạo lý lắm sao? Cứ để cho ông ấy phân xử công bằng thử xem. Nếu không thỏa đáng, chúng ta đưa muội muội về nhà, kiếm cho nàng một nhà chồng khác.”
Không hổ danh là đứa con trai mà Phù nương tử mang nặng đẻ đau, ở một số chuyện nào đó, Phù Xuân Sinh lại có suy nghĩ giống Phù nương tử y đúc.
“Làm như vậy e rằng không hay.” Nương tử Phù Xuân Sinh nhỏ giọng nói.
Phù nương tử nghe thấy lời của con dâu, liền trợn trừng đôi mắt, mặt dài ra như mặt lừa, ác mồm ác miệng nói: “Sao hả? Vì người bị đánh là ta, nên ngươi không cảm thấy đau lòng à? Xuân Sinh à, con nhìn xem, con cưới vào cửa loại nương tử gì thế này? Sau này, ta làm sao có thể trông cậy vào nàng được đây!”
“Ý con không phải như vậy.”
Nương tử của Phù Xuân Sinh vẫn nói rất nhỏ nhẹ dịu dàng, đối lập hoàn toàn với Phù nương tử đang cau mày, nhăn nhó. Đương nhiên, Phù Xuân Sinh đứng về phía nương tử dịu dàng mới cưới của mình, hắn cũng cảm thấy nương của hắn đối với nương tử hắn hình như có chút hung hăng.
Nương tử của hắn ấy mà, đừng nhìn nàng bề ngoài ngoan ngoãn, dịu dàng, thấy hắn nói cái gì thì chính là cái đó, kỳ thật, tất cả chỉ là đang giấu giếm, đặc biệt những lúc ở trên giường, nàng thích nhất là đùa bỡn, nếu ban ngày bị chọc giận, buổi tối liền bất hòa, từ chối cho hắn gần gũi, luôn khiến Phù Xuân Sinh nghẹn quá mức chịu đựng, mới đại phát từ bi đáp ứng hắn. Nghĩ tới chuyện vợ chồng, xương cốt của hắn liền mềm nhũn, sợ hôm nay nương tử của hắn sẽ bị chọc tức, nên đương nhiên, hắn phải nói tốt giúp nàng.
“Không sai, nương, ý của Mãn Nương chắc chắn không phải thế.”
Không nghĩ tới, hắn lại mở miệng nói giúp nương tử, điều này càng làm Phù nương tử tức giận, thoáng chốc như núi lửa sắp phun trào.
“Không phải ý này thì là cái ý gì hả? Người ta đều nói, cưới nương tử là quên ngay nương. Phù nương tử ta số thật khổ, sinh một trai một gái, toàn bộ đều không thể dựa vào được.”
Phù nương tử tức giận giậm chân, tiếng ai oán càng lúc càng lớn. Phù Xuân Sinh có chút bực bội nhìn nương hắn đang tức giận, sợ sẽ khiến hàng xóm xung quanh tò mò, suy nghĩ có nên dùng lời hay ý đẹp để tạm thời trấn an nương hay không.
“Nương, người nghe con phân tích đã, rồi sau đó hẳn xem xét xem lời con nói có đúng hay không.” Nương tử của Phù Xuân Sinh vẫn không hề bực bội hay nóng nảy, vẫn trầm ổn như cũ.
Nói đến Vu Mãn Nương này, nàng cũng là một nữ nhân thông minh. Tuy rằng điều kiện gia đình của nàng kém cỏi, nhưng bây giờ, mọi người cưới dâu cũng không phải chỉ xem mỗi gia thế của nhà gái.
Nương của nàng khéo sinh, nàng có rất nhiều huynh đệ. Đây chính là ưu thế của nàng.
Vốn dĩ, Vu Mãn Nương cũng không ưa điều kiện của Phù gia. Nhưng không phải vì nghe nói rằng cô nương Phù gia muốn kết thân với Thiện gia sao? Sau khi suy nghĩ kĩ càng, Vu Mãn Nương mới để cha mẹ nàng đồng ý mối hôn sự này.
Đứng ở lập trường của Mãn Nương, người Phù gia nên đem cô em chồng đã gả đi này cung phụng mới đúng, như thế, còn có thể thông qua mối quan hệ với cô em chồng này, mà quan hệ thật tốt với Thiện gia.
Ngươi muốn chiếm tiện nghi của nhà người ta, thì cũng phải xem thử quan hệ giữa hai bên như thế nào. Làm gì có chuyện cô nương vừa mới gả đi, đã lập tức bòn rút lộ liễu như thế?
Hơn nữa, đối với Mãn Nương, Phù gia cùng Thiện gia kết thân, vốn dĩ đã chiếm rất nhiều lợi ích ngầm rồi. Điểm này, cứ nhìn Tô gia thì biết. Mấy năm nay, cuộc sống thường ngày của Tô gia cũng không tệ, nếu Phù gia có thể có quan hệ tốt với Thiện gia, chẳng lẽ nhà người ta lại không nể mặt nhà thông gia sao?
Nói tới đây, vẫn là tầm mắt của Phù gia hạn hẹp, còn chưa bắt đầu mà đã khiến cho quan hệ hai bên lâm vào căng thẳng.
“Nương, con muốn hỏi một chút, tình hình nông sản của nhà chúng ta thế nào?”
“Lời này là có ý gì?” Phù nương tử cảnh giác nhìn con dâu, chẳng lẽ nàng ta chỉ mới gả vào nhà, mà đã muốn nhòm ngó tài sản sao?
“Con chỉ biết rằng, trong những thôn quanh đây, nông sản do thôn Bình Liễu sản xuất là bán được với giá cao nhất. Rau dưa, trái cây vừa đưa đến chợ, không bao lâu liền bị người khác giành mua hết sạch.”
Vu Mãn Nương kiên nhẫn phân tích: “Nhưng vì sao thôn chúng ta lại trồng được đồ tốt, chắc nương sẽ không quên chứ?”
Đúng vậy! Mấy năm nay, bởi vì chất lượng nông sản tốt hơn ở những thôn khác, nên mỗi năm, mấy mẫu đất của Phù gia thu hoạch cũng không tồi, mà mọi thứ đạt được đều là nhờ vào phân gia súc của Thiện gia đưa cho, giúp cho đất đai màu mỡ.
Bây giờ, bọn họ gây chuyện với nhị phòng Thiện gia, cũng đồng nghĩa với việc không cho Thiện gia mặt mũi. Đến lúc đó, cho dù bọn họ có thể mang Phù Tú Liên về nhà, thì số phân bón mà Thiện gia cung cấp vô điều kiện kia, bọn họ còn có thể lấy được sao?
So với lễ hỏi chỉ có thể dùng một lần, thì đất đai sản xuất mới là vấn đề lâu dài. Phù nương tử đang tức giận với Vương Xuân Hoa và con gái, nhưng khi nghe được những lời này của con dâu, lại giống như bị tạt một gáo nước lạnh vô người, bao nhiêu lửa giận đều tắt ngúm.
Lúc gả con gái, nàng chỉ nhìn chằm chằm vào lợi ích trước mắt, lại quên mất một việc quan trọng, rằng ngoài đối đãi với nhị phòng Thiện gia, bọn họ còn phải cố kỵ tam phòng. Hiện tại, có cản trở lớn như thế, chẳng phải nàng sẽ không có cách nào đối phó với đứa con gái ăn cháo đá bát kia sao?
Phù nương tử ủ rũ ngồi xuống ghế bên cạnh, vết thương trên mặt càng thêm bỏng rát.
“Sau này, nếu người nhà mẹ đẻ còn tới tìm ngươi, ngươi cứ nói với ta.”
Phù nương tử gương mặt bị thương, Vương Xuân Hoa cũng chẳng tốt hơn là bao, tóc của nàng bị Phù nương tử nhổ trọc vài chỗ, nhìn thôi cũng đã thấy đau rồi.
Vốn dĩ, Vương Xuân Hoa còn muốn trút giận lên đứa con dâu này, nhưng nghĩ tới lúc nãy con dâu lại đứng về phía nàng, khiến cho mẹ ruột của nàng tức giận, cơn tức của Vương Xuân Hoa liền không thể bộc phát.
“Con biết rồi nương.”
Phù Tú Liên đáp lại dứt khoát.
Nếu lúc này, nhà mẹ đẻ của nàng thật sự gặp khó khăn, nể tình bọn họ nuôi lớn nàng, chưa bao giờ để nàng chết đói, Phù Tú Liên sẽ giúp đỡ, và chỉ giúp đỡ trong khả năng của mình. Nhưng hiện tại, cuộc sống nhà mẹ đẻ nàng cực kỳ tốt, nàng mới không ngu ngốc mà giúp đỡ nhà mẹ đẻ, rồi lại xa cách nhà chồng mình đâu.
Cuộc sống hiện tại quá hạnh phúc, càng khiến Phù Tú Liên thêm quý trọng.
“Phúc Tài kiếm chút tiền cũng không dễ dàng gì, ngươi bây giờ đã là người của Thiện gia, nên giữ khoảng cách với người nhà mẹ đẻ một chút, đừng làm kẻ tiểu nhân ăn cây táo, rào cây sung.”
Vương Xuân Hoa vừa nhắc nhở Phù Tú Liên, vừa đau rát cái mặt. Những lời này dặn dò Phù Tú Liên, chẳng phải cũng là đang nhắc nhở chính bản thân nàng sao.
“Con hiểu rồi, nương.”
Phù Tú Liên giúp Vương Xuân Hoa thoa thuốc, ngoan ngoãn đáp lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận