Nông Gia Lạc
Chương 249: Cẩn Thận
Khi Vinh Ưng nhắc đến Nghiêm Sơn Sinh thì mang theo vài phần miệt thị, chung quy lại hắn vẫn là quý tử sinh ra trong Hầu phủ, khi đối mặt với người bình thường, hắn rất hiếm khi không biểu hiện vẻ cao cao tại thượng, cảm giác ưu tú hơn người.
Huống chi Nghiêm Sơn Sinh lại là dạng người không cầu tiếng, càng khiến hắn khinh thường, với Vinh Ưng mà nói, thể trạng của Nghiêm Sơn Sinh như vậy thì hắn nên tòng quân, sau đó kiến công lập nghiệp, xông pha đạt thành tích.
Nhưng hắn lại sống cuộc sống an nhàn nhạt nhẽo, vùi mình ở cái huyện Bá Giang nho nhỏ, chỉ sợ cả đời cũng chỉ dừng bước ở đây, việc này khiến cho người có dã tâm bừng bừng như Vinh Ưng làm sao có thể xem trọng hắn.
Chưa kể, đây lại là hai nam nhân cùng theo đuổi một món đồ không thể cùng có.
Vinh Ưng chướng mắt Nghiêm Sơn Sinh, Nghiêm Sơn Sinh cũng chưa chắc cảm thấy hắn sinh ra trong gia đình quyền quý, tương lai nhất định sẽ sống cuộc sống tranh quyền đoạt lợi chốn quan trường là hạnh phúc mỹ mãn.
“Thiện gia chúng ta đời đời đều làm ruộng mà sống, tới thời của tổ phụ ta thì trong nhà có thêm nghề rèn kiếm thêm một khoản, lại nói tiếp, ta với phu quân môn đăng hộ đối, tâm đầu ý hợp, cực kỳ xứng đôi.”
Thấy Vinh Ưng hạ thấp nam nhân của mình, lúc Phúc Bảo nói chuyện cũng không nhịn được mà nổi giận.
Đổi lại là người khác, Vinh Ưng có lẽ sẽ lòng dạ hẹp hòi nhớ kỹ mối thù này, nhưng đổi lại là Phúc Bảo, hắn bỗng nhiên không tức giận giận nỗi, ngược lại cảm thấy Phúc Bảo như vậy có chút đáng yêu, giống như con mèo tức giận xù lông vậy.
“Cửu thiếu gia, hôm nay ngày đến đây, rốt cuộc là muốn làm cái gì?”
Phúc Bảo thấy bộ dạng lần này của hắn, nhịn không được, trực tiếp hỏi thẳng vấn đề.
“Hòa li với Nghiêm Sơn Sinh đi, tuy ta không thể dùng lễ nghi của vợ cả để đối xử với ngươi, nhưng cũng có thể để nửa đời sau của ngươi mặc vàng mang ngọc, không phải lo cơm áo.”
Vinh Ưng kiên quyết nói, vốn dĩ nếu Phúc Bảo chưa gả cho người khác, hắn còn có thể suy nghĩ biện pháp để cưới hỏi nàng một cách đàng hoàng, chỉ tiếc nàng đã là một nữ nhân đã qua một lần đò, muốn để cho nàng vị trí chính thê, hiển nhiên là không có khả năng.
Với Vinh Ưng mà nói, lựa chọn này vô cùng đơn giản, hôm nay Phúc Bảo đã thấy được sự xa hoa phú quý của Hầu phủ, cùng với Nghiêm Sơn Sinh gia thế bình thường, bộ dạng thô kệch, tráng kiện kia, Phúc Bảo nên biết chọn bên nào bỏ bên nào.
Nhưng hắn lại không biết, đúng là hôm nay nhìn thấy mấy chục nữ nhân ở Hầu phủ kia chiến đấu với nhau, càng khiến cho Phúc Bảo cảm thấy sợ hãi cuộc sống như vậy.
“Cửu thiếu gia ăn nói cho cẩn thận.”
Phúc Bảo lập tức nghiêm mặt, hắn cảm thấy vẻ vang khi biến nàng thành vật có được dễ như trở bàn tay sao? Cảm thấy nàng sẽ không cần mà vứt bỏ vị trí chính thê tốt đẹp, trở thành nữ nhân đắm mình trong trụy lạc chỉ ở bên cạnh hắn, không thể ra ngoài đi gặp ngươi khác sao?
Hắn đối với chính mình có bao nhiêu tự tin thì đối với nàng chính là có bấy nhiêu khinh thường, nhận định nàng là một nữ nhân không có lòng tự trọng, không có lòng tự tôn.
Phúc Bảo thực sự tức điên, hận không thể trực tiếp đổ chén trà bên cạnh mình lên trên đầu hắn, để hắn có thể hiểu một chút cái gì gọi là lạnh thấu tim, lòng tăm tối.
“Ta với phu quân lưỡng tình tương duyệt, xin cửu thiếu gia nể tình giao hảo giữa Vinh thúc với cha ta, đừng hồ ngôn loạn ngữ lần nữa.”
Phúc Bảo nhìn Vinh Ưng trịnh trọng nói: “Vinh hoa phú quý mà ngươi hứa hẹn cũng không phải là thứ ta coi trọng nhất, ở trong mắt ngươi, Nghiêm Sơn Sinh là người không có chí tiền thủ, nhưng trong lòng ta lại tốt hơn bất cứ thứ gì, ta không cần phu quân ta phong vương bái tướng, ta chỉ muốn là người bình thường sống an bình.”
Dứt lời, Phúc Bảo cũng không để ý tới Vinh Ưng, vẫy gọi hộ vệ đứng ở xa, sai bọn họ nhanh chóng thông báo để cha nàng trở về, sau đó tự mình quay về hậu viện của mình, muốn xả hết cơn bực bội trong lòng.
“Bình thường, an bình.”
Vinh Ưng nhìn bóng dáng Phú Bảo đi xa, dùng nắp gõ dọc theo miệng ly, trong miệng lẩm bẩm mãi những từ Phúc Bảo vừa nói.
“Xuy !”
Trong mắt hắn hiện lên tia nhàn nhạt châm chọc, lòng người đều không bao giờ cảm thấy thỏa mãn, cái đại trạch viện của Hầu phủ này, hắn đã thấy nhiều nữ nhân chỉ vì thân phận, địa vị mà không từ thủ đoạn bò lên trên, bây giờ Phúc Bảo lại cự tuyệt hắn, cũng chỉ vì nàng chưa có hưởng thụ cảm giác vui sướng mà quyền thế mang lại.
Có điều Phúc Bảo nói cũng không sai lắm, hắn đối với nàng cũng chưa tới mức không thể không có, mê đắm cuồng si, cùng lắm chỉ có thể nói là thích, hoặc là nói, khó khăn lắm mới có một nữ nhân khiến cho hắn có chút hứng thú, muốn có mà không được, khiến cho hắn không ngừng muốn chiếm hữu.
Vinh Ưng ném cái nắm viên trên li trà, sau đó nói với thị vệ bên cạnh ngày khác hắn sẽ ghé qua, sau đó đương nhiên rời khỏi căn phòng.
Hắn rất muốn biết, cái tên tiểu tử Nghiêm Sơn Sinh kia có giống Phúc Bảo hay không, có thể giữ vững lập trường khi bị vừa đe dọa, vừa dụ dỗ, nếu thật sự như vậy, hắn cũng không còn lời nào để nói, cũng sẽ không dùng những thủ đoạn đê hèn bẩn thỉu để li gián hai người bọn họ.
Vinh Ưng từ trước đến nay luôn là tự tin, cao ngạo, trước mặt Phúc Bảo thất bại một lần, hắn không tin đối mặt với Nghiêm Sơn Sinh hắn cũng sẽ bị như thế.
“Con nói là từ sau khi Hoàng thượng hồi kinh thì trên người không còn mang theo miếng ngọc cuộn gió kia?”
Đêm đó, lão phu nhân Hầu phủ cho gọi con trai trưởng và con thứ tới, dò hỏi bọn họ việc liên quan tới miếng ngọc bội mà Tông Khánh đế luôn mang theo bên người kia.
“Vâng.”
Vinh nhị lão gia không biết nguyên nhân vì sao đột nhiên mẫu thân lại hỏi tới chuyện này, nhưng vẫn trả lời đúng sự thật.
“Hôm nay, trên người tiểu cô nương đến nhà bái phỏng kia, ta thấy được miếng ngọc bội của hoàng thượng.”
Lão phu nhân hít một hơi thật sâu, nói với hai đứa con trai.
Làm sao có thể trùng hợp như vậy, lúc này bà cơ bản đã có thể khẳng định, miếng ngọc mà Phúc Bảo đeo trên người, chính là miếng ngọc bội cuộn gió mà Tông Khánh đế quý trọng nhất kia.
Xem ra Hầu phủ đối đã với Thiện gia cần phải cẩn trọng một chút.
Quảng Lăng hầu phủ bên ngoài thì trung lập, chỉ làm thuần thần, nhưng mấy năm nay tranh đoạt ngày càng gây cân, Tông Khánh đế ngày càng già đi, mấy hoàng tử trẻ tuổi dã tâm bừng bừng, phàm là người muốn tòng long chi công, mấy năm nay đều đã bắt đầu chia bè kết phái.
Đại phòng còn tốt, dù sao cũng có một cái tước vị hầu tước, cho dù thế nào thì cũng có thể hưởng vinh hoa từ bậc cha chú, nhị phòng thì không giống, lão gia nhị phòng là tâm phúc của Tông Khánh đế, sau khi tân đế đăng cơ, nếu tân đế khoan dung, có lẽ sẽ tiếp tục trọng dụng hắn, sủng thần của tiên đế, nhưng nếu tân đế muốn bồi dưỡng tâm phúc của riêng mình, hắn muốn giữ vững vị trí này, có vẻ sẽ rất khó khăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận