Nông Gia Lạc

Chương 183: Thiên Tai Chưa Chắc Đã Xấu

Dù sao, những nhà khác trong thôn cũng không cần hầm băng lớn như của Thiện gia, đối với hơn hai mươi lưu dân đang cố gắng hết sức để tìm đường sống này, xây dựng một cái hầm nhỏ là việc quá đơn giản. Nói cách khác, chờ sau khi việc này xong, bọn họ lại trở về thời gian thiếu ăn thiếu mặc như trước. Thiện Tuấn Hải liền nghĩ, có thể hay không xúi giục nhiều người trong thôn một chút, tăng thêm nhu cầu xây dựng hầm băng.
Vả lại, xây hầm băng vốn dĩ là một việc tốt. Đổi lại, nếu trong thời tiết bình thường, xây hầm băng tốn nhiều sức người nhiều của, không phải chỉ một ít lương thực là có thể hoàn thành.
Lúc này, người Thiện gia đã đem một ít băng đặt vào bên trong hầm băng, mọi người nhìn những khối băng chất cao, tản ra khí lạnh, trong lòng càng thêm dao động. Nhất là hai lão nhân thích uống rượu mà vừa rồi Thiện Tuấn Hải nhắc đến, càng không khỏi xao lòng.
“Hay là nhà chúng ta cũng xây 1 cái hầm băng nhỏ, không cần quá lớn, 2 tới 3 ngày là có thể đào xong, tính ra cũng không tốn bao nhiêu lương thực.”
Các lão gia trong nhà đều đã có ý, các nữ nhân tự nhiên không thể lắm lời. Huống chi, ở trong lòng bọn họ, nếu mùa hè có thể uống một ly chè đậu xanh mát lạnh, tuyệt đối là hưởng thụ, chỉ cần nói chuyện này ra, những thân thích bên nhà mẹ đẻ sẽ vô cùng ngưỡng mộ bọn họ, và trong mười năm nữa, bọn họ còn có thể dựa vào cái hầm băng này để nâng cao địa vị ở nhà mẹ đẻ.
“Tuấn Hải à, ngươi giúp Vương thúc nói với những người đó đi, đợi làm xong việc ở nhà ngươi, thì tiếp theo sẽ đến phiên nhà ta.”
“Sau nhà lão Vương thì tới phiên nhà ta.”
“Còn nhà ta nữa.”
Mọi người đều đã tận mắt kiểm nghiệm năng lực của những lưu dân này, cho nên, số lượng người trong thôn muốn làm hầm băng liên tục tăng lên. Sau nửa ngày ngắn ngủi, chỗ Thiện Tuấn Hải đã có thêm 6 hộ muốn xây hầm băng. Với lượng công việc này, đủ để những lưu dân đó được ấm no qua mùa xuân.
Thiện Tuấn Hải nhìn tuyết rơi bên ngoài, trận tuyết này cho dù có kéo dài thì cũng không thể rơi suốt mùa xuân.
Hôm nay là giao thừa 30, ông trời lại không nể mặt, tuyết vẫn cứ tiếp tục rơi, năm cũ cứ trôi qua như thế. Người trong thôn cũng không ở lại Thiện gia quá lâu, nhìn sắc trời vẫn chưa tối lắm, cả đám liền cáo từ ra về.
“Tưởng đại tỷ, tương đậu nhà ngươi làm ngon quá, chút nữa có thể cho ta xin một ít mang về nhà nấu ăn được không?”
Người trong thôn có thói quen làm nhiều tương, thêm thứ này nào, cho dù là xào rau hay dùng làm nước chấm thì đều ngon, đều là những thứ hao cơm. Chỉ là, nguyên liệu không giống nhau, gia vị nêm nếm cũng khác nhau, cho nên hương vị của tương đậu làm ra cũng khác xa.
Đậu nành của Thiện gia chính là loại tốt nhất, cộng thêm việc Phúc Bảo kết hợp với những nghiên cứu ở đời trước để cải tiến cách làm tương đậu, cho nên, đương nhiên hương vị sẽ thơm ngon hơn nhiều so với những nhà khác trong thôn.
“Thịt viên chiên của nhà ta năm nay cực kì giòn, ta dùng mấy viên đổi với tương đậu nhà ngươi, được chứ?”
Phụ nhân kia biết, trước 30 Tết năm nay, Thiện gia phải chăm sóc cho cháu gái sinh non, cộng thêm một đống việc lặt vặt trong nhà, cho nên, sẽ không có thời gian làm những món ăn phức tạp rườm rà này. Bà lấy thịt viên chiên đổi tương đậu với Thiện gia, cũng coi như là không chiếm lợi ích từ Thiện gia.
“Thịt viên chiên do Ngưu đại tỷ làm là tuyệt vời nhất đấy. Lúc trước, cục nợ nhà ta nếm được một chén nhỏ thịt viên chiên nhà Ngưu đại tỷ đây, thế là cả ngày cứ nằng nặc đòi ăn cho bằng được. Vừa lúc, nhà ta làm cá ngâm rượu cũng không tồi, không ấy, hai nhà chúng ta dùng cá ngâm rượu với thịt viên chiên đổi với nhau đi.
Trên thực tế, không chỉ Thiện gia, đa số các nhà trong thôn đều muốn có những thứ tốt nhất vào đêm giao thừa 30, nhưng tình huống thực tế lại không cho phép, mỗi nhà, mỗi hộ luôn không đủ thứ này, thiếu thứ kia, bữa tiệc đêm 30 năm nay cũng không được phong phú như năm rồi.
Chỉ là vừa rồi, phụ nhân kia đề nghị đổi thịt viên chiên lấy tương đậu, khiến cho người trong thôn có suy nghĩ, nếu mỗi nhà mỗi hộ đều không đủ món ăn, sao không trao đổi với nhau nhỉ? Nhà này làm thịt viên chiên ngon, tay nghề làm cá của nhà kia lại tuyệt, mỗi nhà dùng món ăn thế mạnh của nhà mình để đổi với nhà khác, bàn tiệc tất niên năm nay sẽ đầy đủ, phong phú hơn.
Trừ dịp làm lễ mừng thọ 90 cho một tộc lão trong thôn cách đây 3 năm, thì người trong thôn chưa bao giờ không thân mật, khăng khít đến vậy. Đề nghị của phụ nhân kia được mọi người nhất trí tán đồng, mỗi nhà đều nói cho mọi người biết thế mạnh của nhà mình là gì, sau đó trao đổi món ngon với nhau. Bầu không khí lúc này tốt hơn bao giờ hết.
Nghĩ theo một chiều hướng khác, có đôi khi, thiên tai chưa hẳn là chuyện xấu.
“Đại ca, nhà kia vừa mới nói, đi theo con đường này khoảng nửa canh giờ nữa, là có thể tới cái thôn Bình Bình gì đó. Chúng ta đi cũng lâu rồi, mà vẫn chưa thấy bóng dáng của cái thôn đó đâu.”
Đám người Trương Cường Tử đã ăn sạch số lương thực cướp được lúc trước. Ngày hôm qua, lại đến cướp 1 thị trấn. Chỉ là, hình như tin tức huyện thành bị cướp đã truyền đi, cho nên, cái thị trấn kia được phòng bị rất tốt, nhóm bọn họ đã bị giết hết 4 người, còn không cướp được bao nhiêu đồ vật, đã phải chạy trối chết.
“Phi, nếu bà già kia dám gạt ta, ta liền dắt theo huynh đệ quay trở lại, giết cho bằng được. Cho dù người trong thị trấn kia có phòng bị như thế nào, thì chúng ta cũng có hơn 30 người, chẳng lẽ không thể lấy mạng chó của 1 nhà kia?”
Nam nhân cầm đầu, vẻ mặt hung ác, hắn chính là người cầm đầu một trong những nhóm người cướp huyện thành mấy hôm trước.
“Cái hàng rào chắn này thực sự đủ ác, một cái thị trấn nho nhỏ mà có cả một tiểu đội canh giữ. Có điều, bình thường, trong thôn cũng chỉ có mấy hộ nông dân, huynh đệ chúng ta đều là tay đã nhúng máu, việc gì phải sợ đám dân làng hèn nhát đó.” Thuận Tam liên tiếp gặp thất bại, tâm tình không tốt, trên mặt hắn mang theo sát khí, gấp đến độ không chờ nổi, muốn giết vài người để tiêu tan bực bội trong lòng.
“Đại ca nói chí phải.” Bên cạnh, một đám ôm đùi nịnh nọt hắn, tin tưởng hoàn toàn những gì hắn nói.
Khi còn ở quê nhà, đa số bọn chúng đều là loại đầu trộm đuôi cướp, cho đến khi bão tuyết xảy ra, liền biến một đám bọn chúng từ tiểu ác lên thành đại ác.
Nhưng bọn chúng lại nào cảm thấy việc mình làm là việc xấu đâu? Dọc đường chạy nạn, bọn chúng cậy ưu thế vũ lực, cướp đoạt không ít lương thực và vật phẩm đáng giá trong tay người khác. Dọc đường đi, đi ngang qua thôn trang, thành, trấn nào, cũng cướp đoạt, không việc ác gì là không làm. Suốt cả một quãng thời gian dài vừa qua, bọn chúng không những không đói, mà trong túi còn có không ít tiền.
Chưa kể, dọc đường đi, bọn chúng đã chà đạp không biết bao nhiêu cô nương trong sạch, bao nhiêu nàng dâu nhỏ đang chạy nạn. Vốn dĩ, với thanh danh của bọn chúng, ở quê nhà, ngay cả quả phụ cũng không muốn tiếp xúc với bọn chúng, làm gì được phúc khí tốt như vậy.
Cho nên, đối với bọn chúng mà nói, đây không phải là thiên tai, đây là thiên phúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận