Nông Gia Lạc

Chương 245: Đến Hầu Phủ

“Thiệp của Hầu phủ?”
Mấy ngày nay Phúc Bảo vì lo liệu yến hội đầu tiên ở kinh thành mà bận bù đầu, sau khi thấy được tấm thiệp đến từ phủ Quảng Lăng Hầu thì mới ý thức được, nhà mình vào kinh thì trước hết phải gửi một bái thiếp đến Hầu phủ mới hợp lý.
Rốt cuộc nói như thế nào thì Thiện gia cùng Vinh Tín xuất thân từ phủ Quảng Lăng Hầu, mấy năm nay việc làm ăn của Thiện gia có thể phát đạt như vậy, cũng là nhờ Vinh Tín không ít lần giúp đỡ.
Khoảng thời gian này nàng muốn tổ chức yến tiệc để chiêu đãi các hoàng thương trong kinh thành cùng với nữ quyến người nhà của các quan nhỏ, trường hợp như vậy, phủ Quảng Lăng Hầu đương nhiên không nằm trong nhóm những người như thế, cho nên, trong trường hợp như vậy, tiểu bối như nàng hẳn là nên đưa bái thiếp đến đối phương trước mới hợp lẽ.
Phúc Bảo có chút sầu não, nhưng lúc này hối hận cũng không kịp nữa rồi, nếu Hầu phủ đã đưa thiệp tới, lúc này việc nàng nên làm chính là chuẩn bị một phần hậu lễ thật tốt để người khác không thể bắt lỗi.
Cũng may, lần này đi mang theo không ít thứ tốt ở trong nhà, lấy ra một ít làm hậu lễ cũng đã có vẻ dụng tâm, lại không đến mức khiến cho Hầu phủ cảm thấy Thiện gia bạc đãi bọn họ.
Nhìn trên bàn một chồng thư mời cùng chữ viết, cổ tay ê ẩm, Phúc Bảo không khỏi cười khổ.
Quả nhiên là nàng chỉ thích hợp làm một thiếu nãi nãi ở nông thôn, loại cuộc sống giàu sang phú quý chốn kinh thành này thật sự không hợp với nàng.
“Lão thái thái, thiếu phu nhân Nghiêm gia tới rồi.”
Hôm nay, lão thái thái phủ Quảng Lăng Hầu tinh thần rất tốt, sáng sớm đã được nha hoàn hấu hạ, rửa mặt, trang điểm, sau đó ngồi vào bàn ăn sáng, ăn gần bữa chén cháo ngũ cốc dinh dưỡng thượng đẳng của Thiện gia mà cháu trai ngoan Vinh Tín gửi đến, xong rồi còn uống thêm nửa chén canh tổ yến tuyết nhĩ, xem như cũng là lần ăn uống tốt nhất trong khoảng thời gian gần đây.
Dù sao cũng là người lớn tuổi, lão thái thái năm nay cũng đã 83 tuổi, cả kinh thành, hoàng thân quốc thích quan to quyền quý, người có tuổi thọ xấp xỉ bà, cũng coi như là độc nhất vô nhị.
Người già ở tuổi này, cuộc sống nhàm chán, ăn không ngon, ngủ không yên, lão phu nhân lúc này mắt vẫn sáng, tai vẫn thính đã là người có phúc lắm rồi.
Bà cũng biết, sở dĩ mình có thể khỏe mạnh như vậy, công rất lớn thuộc về cháu trai ngoan Vinh Tín của bà, bởi vì hắn gửi cho bà rất nhiều gạo và mì thượng đẳng cùng với những nguyên liệu nấu ăn khác. Nguyên nhân chính là vì đồ ăn đồ ăn quá ngon, cho nên mỗi bữa cơm bà đều có thể ăn bình thường, thậm chí, những lúc đợi tới giờ cơm, bà sẽ mong chờ, chờ mong xem cháu trai sẽ đưa đến cho bà món ăn ngon lạ nào.
Bởi vì ăn uống tốt nên thân thể bà tự nhiên cũng được khỏe mạnh, trừ những bệnh vặt người già thường mắc phải ra, nhìn qua cũng không khác gì những người 50 đến 60 tuổi.
Vì biết được người Thiện gia vào kinh thành, lão thái thái vô cùng vui vẻ, gấp không đợi nỗi muốn nhìn thấy cô nương Thiện gia mà cháu trai với cháu cố mình đã nhắc đến vô số lần, bây giờ đã gả vào Nghiêm gia, nên đổi tên thành Nghiêm Đan thị Phúc Bảo.
“Lão thái thái ngày mong đêm đợi, rốt cuộc cũng đợi được người tới.”
Bên trong Vinh Thọ đường của lão phu nhân có một đám nữ quyến, ba vị lão phu nhân Vinh phủ, từ những người đồng trang lứa với Vinh Ưng, đến những nam đinh gia quyến có chút lớn tuổi, con cháu cả bốn thế hệ, hôm nay xem như tề tựu đông đủ.
Trong phòng ngọc bội leng keng, quần áo phấp phới, không khí tràn ngậm mùi phấn son nồng đậm.
Phúc Bảo được hạ nhân dẫn vào bên trong phòng, còn chư bước qua thành cửa thì đã bị mấy chục đôi mắt dõi theo.
“Đây là phu nhân của Nghiêm gia à, thật là một đứa nhỏ xinh đẹp.”
Người mở miệng nói chính là cháu trai trưởng của đại phòng Vinh gia, là nương tử của cháu trai trưởng dòng chính kế thừa tước vị Hầu gia, nàng cũng có thân phận cao quý, xuất thân từ bá phủ, là đích trưởng nữ trăm chiều ngàn sủng trong nhà.
Bởi vậy, nàng có chút khinh thường đối với nha đầu Phúc Bảo sinh ra nơi hương dã này, chỉ nhờ vận khí tốt mà nuôi được heo, dê và trồng được rau củ khiến Hoàng Thượng yêu thích, phong làm con gái của hoàng thương.
Với nàng mà nói, thân phận của Phúc Bảo và nàng cách nhau một trời một vực, nếu không phải được lão thái thái coi trọng, tiểu cô nương này căn bản cả đời cũng không có cơ hội ở chung một chỗ với nàng.
Bởi vậy, trước khi tới, vị thiếu phu nhân này vô cùng khinh thường Phúc Bảo, mặc dù lúc này nhìn thấy người thật, cảm thấy Phúc Bảo cũng là một nha đầu khiến người ta yêu thích, nhưng nàng thật sâu trong nội tâm của nàng với cách biệt thân phận và tôn ti khiến nàng cảm thấy đây cũng không phải là một cô nương mà nàng phải nịnh hót, lấy lòng.
Trên thực tế, không phải chỉ mình nàng, tuyệt đại đa số các nữ quyến ở đây đều nghĩ như vậy.
“Là một cô nương khiến người ta yêu thích, mau tới đây, để ta nhìn kỹ xem nào.”
ở cái tuổi của lão thái thái hầu phủ, rất nhiều thứ gọi là thân phận đã nhạt đi rất nhiều, cũng có thể sống tùy tiện hơn một chút.
Bà hiền lành, vẫy tay với Phúc Bảo, người gia đa số thị lực đều không tốt, lão thái thái cũng là như vậy, ở xa, bà chỉ nhìn được một cô nương gương mặt trắng trẻo mịn màng, trên người mặc một bộ đồ màu hồng nhạt. Bà muốn Phúc Bảo đến gần để có thể nhìn cho rõ.
“Xin thỉnh an lão thái thái, lão thái thái phúc như đông hải, thọ tựa nam sơn, tươi cười thật nhiều, hưởng phước con cháu.” Phúc Bảo tiến thêm vài bước, thực hiện một cái lễ hoàn chỉnh đối với lão thái thái.
Lúc này, lão phu nhân hầu phủ cuối cùng cũng có thể thấy rõ được bộ dạng của Phúc Bảo, lão thái thái lớn tuổi liền thích những cô nương châu tròn, ngọc sáng, nhìn vào là thấy tràn đầy phúc khí, chỉ tiếc, người đời đều cho rằng gầy mới đẹp, những nữ quyến trong Hầu phủ này toàn bộ đều là dáng người mảnh khảnh, gió thổi một cái cũng có thể bay, lão thái thái không thích, cũng không thể bắt buộc nữ quyến trong nhà theo ý thích của nàng mà tự vỗ béo, bởi vậy lúc này nhìn Phúc Bảo trắng trẻo, đầy đặn, lập tức liền yêu thích.
“Thật là một cô nương dẻo miệng, ta ở tuổi này, răng cỏ đều đã không còn, làm sao có thể cười được chứ, cái này không phải là để cho các ngươi thấy rõ một miệng răng sún của ta sao?”
Lão thái thái tươi cười hớn hở, hơi nghiêng người ra phía trước một chút, sau đó kéo tay Phúc Bảo.
“Đây là lễ gặp mặt lão thái thái ta tặng, sau này nếu ngươi ở kinh thành lâu dài, thì thường xuyên tới gặp ta là được.”
Vừa nói, lão phu nhân vừa tháo chiếc vòng tay xanh biếc, trong suốt mình mang trên cổ tay, đeo vào tay Phúc Bảo.
“Lúc trước ta từng nói ta mang chiếc vòng tay xanh này có không hợp tuổi, các ngươi nhìn xem. Quả nhiên màu sắc chiếc vòng này, để cô nương trẻ tuổi mang vào, như vậy mới làm nổi bật.”
Lão thái thái nắm tay Phúc Bảo không muốn buông, chiếc vòng tay xanh biếc tinh tế cùng với làn da trắng như tuyết của Phúc Bảo hỗ trợ cho nhau. Càng nhìn càng thấy thích.
“Mẫu thân không già chút nào, mỗi lần ra ngoài làm khách, mọi người đều nói mẫu thân với ta giống như hai tỷ muội.” Vinh nhị phu nhân bên cạnh tiếp lời, bà là mẹ đẻ của Vinh Tín, cũng là con dâu của lão thái thái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận