Nông Gia Lạc

Chương 191: Thói Quen Sinh Hoạt

Nhìn cô nương mình thích, Nghiêm Sơn Sinh không nhịn được mà cười theo. Nụ cười này rơi vào mắt Thiện Phúc Tài và Thiện Phúc Đức, chính là nụ cười ngượng nghịu e sợ.
Hai huynh đệ không nhịn được mà cảm thấy đồng tình, quyết định sau này sẽ đối xử với Nghiêm Sơn Sinh tốt một chút, tốt hơn rồi lại tốt hơn, ngàn vạn lần không thể để hắn cảm thấy tự ti vì bản thân yếu đuối. Dù sao cũng là nam nhân, mọi người đều hiểu.
Bởi vì đám người Thuận Tam còn có chỗ dùng đến, cho nên, cứ cách 3 ngày, Thiện Tuấn Hải sẽ đến lều đưa một ít màn thầu làm từ bột cùi bắp, cùng với một ít nước giếng, bảo đảm cho bọn chúng không chết, nhưng vẫn lại phải chịu đựng sự tra tấn vì cơn đói khát.
Lều không được chắn gió, mà quần áo trên người của những kẻ này sớm đã rách nát trong lúc đánh nhau, cho nên, ngoài cảm giác đói khát, còn phải chịu thêm rét lạnh. Những chỗ tay chân và mặt mũi không được che kín, liền hiện lên những vết khô nứt, mà tay chân lại còn đang bị trói, cho nên, dù da bị khô nứt khiến bọn chúng ngứa ngáy đến phát điên, muốn gãi một chút cho đỡ ngứa cũng không thể.
Đối với những kẻ này mà nói, hoàn cảnh lúc này thật sự là sống không bằng chết. Nhưng nếu nghĩ đến những người vô tội đã bị bọn chúng hại chết, không có bất kỳ thôn dân nào có thể đồng tình với bọn chúng.
Sau chuyện của đám người Thuận Tam, trong thôn cũng không xảy ra chuyện lớn gì nữa. Thỉnh thoảng sẽ có một vài người xuất hiện, là thân thích của người thôn Bình Liễu, thật sự bởi vì thiếu lương thực, mới mạo hiểm gió tuyết nguy hiểm vùi lấp, về thôn để mượn lương thực.
Người trong thôn cũng biết, thời điểm này mà để lộ ra chuyện lương thực thì vô cùng nguy hiểm, cho nên, dù là thân thích, cũng không dám cho mượn quá nhiều. Trước khi mượn lương thực, còn diễn ra tiết mục khó xử, thông thường phải là thân thích ngàn cầu vạn cầu mới có thể mượn được 1 ít thô lương, còn phải giữ lại một phần ba số lương thực mà đối phương yêu cầu.
Thời tiết khắc nghiệt, luôn phải nghĩ tới biện pháp để sử dụng tiết kiệm nhất lượng lương thực đang có, trong thời gian lâu nhất có thể. Tuy người trong thôn có lương thực, nhưng không phải vô tận, cho nên, không có khả năng vô tư phân chia một phần cho người khác, để rồi mình phải chịu thiệt thòi. Mà những người đến mượn lương thực cũng rất biết điều, biết đủ mà cảm tạ rời đi, chỉ có một số rất ít là không thấy đủ, liền bị đuổi ra khỏi thôn. Tóm lại, toàn bộ thôn trang nhỏ không có phát sinh sự việc không vui gì.
Mà trong lúc này, con rể lớn của Thiện Tuấn Hà cũng đến thôn một chuyến. Hắn không phải tới mượn lương thực, mà chỉ là muốn cho nương tử an tâm, muốn đến xem thử nhà nhạc phụ có đủ lương thực hay không thôi. Sau khi báo bình an, đối phương cũng không ở lại, mà mạo hiểm gió tuyết trở về nhà.
Sau những ngày đông giá rét, người trong thôn cũng dần hình thành thói quen theo quy luật, buổi sáng, đầu tiên là leo lên mái nhà mình, quét sạch tuyết đọng, phòng ngừa nóc nhà bị tuyết đọng làm sụp, sau đó là lau dọn tuyết đọng ở trong nhà và ngoài sân, cuối cùng là đoạn đường bên ngoài.
Nam nhân trẻ tuổi trong thôn sẽ bị triệu tập, cùng nhau quét dọn con đường chủ đạo trong thôn. Dù sao ở thời điểm gió tuyết lớn như thế này, mọi người vẫn nên ở cùng nhau nói chuyện phiếm, nếu không, một đám nhà nông vốn bận rộn chuyện đồng áng, nay lại nhàn rỗi không có chuyện gì làm, sẽ hiu quạnh như đám cỏ hoang.
Sau khi xúc tuyết một phen, đương nhiên chính là ăn cơm. Lúc này, mỗi nhà đều treo lò lên. Vì để tiết kiệm than đá, mọi người đều có thói quen chỉ để 1 cái nồi hấp trên bếp lò, muốn nấu gì thì cứ cho vào nồi, trước khi ăn cơm thì uống một chén canh làm ấm thân thể.
Những ngày tuyết lớn, giữa trưa và chạng vạng đều phải xúc tuyết 1 lần, sau khi có không ít nhà đào hầm băng thì số tuyết này cũng có tác dụng, nấu tan ra sau đó đông lại thành băng, để dành năm sau sử dụng.
Cuộc sống sinh hoạt của mỗi gia đình vẫn gọn gàng ngăn nắp, có thể nói, trừ đồng ruộng không có cách nào canh tác, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của thôn dân cũng không khác gì trước đây.
Khi Vinh Ưng mang theo một đội hộ vệ tiến vào thôn Bình Liễu, cũng không khỏi cảm thấy kì lạ, vì thôn Bình Liễu quá mức yên ổn, bình lặng.
Đợi rất lâu vẫn không thấy Tổng đốc Lan Giang phục hàm, cuối cùng, Vinh Tín vẫn dứt khoát quyết định mở kho lúa, cứu tế nạn dân, đồng thời, triệu tập tất cả binh mã mình có ở Thanh Châu, trấn áp bạo động có thể xảy ra.
Cân nhắc đến việc công và việc riêng, vì Vinh Tín không thể phân thân, nên quyết định để con trai của mình tới thôn Bình Liễu. Bởi vì nơi đây là thôn lân cận giàu có và đông đúc nhất, Vinh Tín thực sự lo lắng cho những người bằng hữu của mình sẽ bởi vì có lương thực trong tay mà bị những kẻ có dã tâm theo dõi.
Cho nên, thời điểm hắn quyết định dốc hết sức lực được ăn cả ngả về không, điều đầu tiên hắn nghĩ tới vẫn là muốn con trai mình mang binh tới thôn Bình Liễu.
Lúc này, tuyết lớn đã ngưng vài ngày, băng trên sông cũng bắt đầu tan, vấn đề mà nạn dân phải đối mặt đã không còn là rét lạnh nữa, mà chính là vấn đề đói khát.
Vinh Ưng nhìn đám người thôn Bình Liễu sắc mặt hồng nhuận, nhìn bức tường băng cùng với những cạm bẫy tinh vi gần cửa thôn, còn thêm đám người Thuận Tam chỉ còn chút hơi tàn, bỗng nhiên cảm thấy việc mình đến đây thực sự là không cần thiết.
Tuy rằng đã nhiều ngày không có tuyết rơi, nhưng cái rét lạnh mùa đông vẫn không thể khinh thường. Trước giờ, Vinh Ưng vẫn luôn sợ lạnh, lại còn được nuôi dưỡng trong gia đình tôn quý, nên giờ phút này, toàn thân hắn được bao bọc bởi lông chồn và lông cừu, chỉ để lộ ra gương mặt mỹ lệ, vô cùng sang quý.
Hắn từ trên ngựa bước xuống, áo lông chồn màu trắng bao bọc toàn thân, cùng với màu sắc của tuyết, giống như một bức tượng bằng ngọc, khiến mọi người cảm thấy nếu nhìn hắn nhiều hơn một chút thì chính là bất kính.
Lần trước, Vinh Ưng đến thôn bằng xe ngựa, trừ người Thiện gia, trong thôn cũng chỉ có vài người nhìn thấy mặt của hắn. Lúc này, một đám người đều mở to mắt khi nhìn thấy “người đẹp”, tất cả những ai đang độ tuổi kết hôn trong thôn, bất luận là nam hay nữ, đều nhìn hắn mê mẩn.
Đối với người nông thôn thuần phác mà nói, tiểu cô nương xinh đẹp nhất mà họ nhìn thấy được chính là Phúc Bảo. Điều kiện của Thiện gia tốt, nuôi đứa con gái này trắng trẻo, mềm mại, cằm đầy đặn, vừa nhìn đã thấy vui vẻ, phúc khí. Nói nàng chính là hoa khôi của thôn cũng chẳng phải nói ngoa. Nhưng ca nhi trước mắt này, so với hoa khôi của thôn, chỉ với khuôn mặt sáng sủa này thôi, Phúc Bảo còn kém hắn nhiều.
Cái này, phải cưới một nàng dâu xinh đẹp tới mức nào mới có thể lọt vào mắt xanh của hắn, bằng không, hắn đã nhìn quen với khuôn mặt của chính mình rồi, sau này nhìn nương tử của mình, chẳng phải là quá nhàm chán sao, làm sao có thể có tình cảm mãnh liệt được chứ?
Người trong thôn âm thầm suy đoán, có chút tiếc nuối giùm cho đại mỹ nhân này. Đối với bọn họ mà nói, tìm được một người lớn lên xinh đẹp hơn hắn dường như là việc không thể nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận