Nông Gia Lạc
Chương 62: Bị Đánh
Có điều, bởi vì chưa phân gia, cùng với việc căn nhà mà đại phòng đang ở là mua từ tiền chung, bọn họ không cần phải tốn tiền đi thuê nhà, nên tiền công của Thiện Tuấn Sơn vẫn được gửi về nhà cũ. Dù sao, mỗi tháng đều có người đem thức ăn qua đúng hạn, nên bọn họ cũng không tốn quá nhiều chi phí sinh hoạt.
Còn việc Thiện Tuấn Sơn có tiền thưởng nhiều hay ít, thì đó là chuyện của đại phòng bọn họ, Tưởng bà tử và Thiện lão gia không nhúng tay vào. Trước thế nào thì giờ thế ấy.
Còn chuyện của nhị phòng, sau khi Vương Xuân Hoa trở về thì cũng yên tĩnh khá nhiều. Sau khi tức nước vỡ bờ, bây giờ ở trong nhà, nàng không khác gì người vô hình, thật thà làm việc, yên lặng ăn cơm, không nhúng tay quá sâu vào việc dạy dỗ con cái, không ở trước mặt Thiện Tuấn Hà so đo tính toán với hai huynh đệ kia, không xúi giục hắn tranh giành lợi ích từ chỗ cha mẹ.
Thiện Phúc Bảo thấy nhị bá nương như vậy cảm thấy thật kì quặc. Nhưng nhìn thái độ của ông bà và nhị bá phụ, thì có vẻ cực kì hài lòng với nhị bá nương. Ngay cả hai vị đường tỷ cũng buông lỏng, không còn oán giận mẹ ruột nữa.
Có lẽ đối với bọn họ mà nói, chỉ cần Vương Xuân Hoa không như con thiêu thân, ngoan ngoãn làm con dâu thứ ở Thiện gia, thì đã là một việc tốt lắm rồi.
Là tiểu bối, Thiện Phúc Bảo không có khả năng xen vào việc nhà của nhị bá, nhưng đối với việc của nhị bá nương, nàng có một cảm giác không thể diễn tả bằng lời. Có thể ví nhị bá nương giống như một ngọn núi lửa đang hoạt động, không biết ngày nào đó sẽ hoàn toàn bùng nổ.
Nhưng đó chỉ là suy đoán của nàng, chưa chắc đã chính xác.
So với đại phòng và nhị phòng thì nhà của Thiện Phúc Bảo hòa thuận vui vẻ hơn nhiều, cha mẹ yêu thương, ca ca cũng triển vọng, còn nàng muội muội này, liền không biết xấu hổ tự khen mình một câu, hoạt bát, đáng yêu.
Tuy người ngoài luôn chê bai cha nàng chơi bời, lêu lổng, ăn không ngồi rồi, chê bai nương nàng không quyết đoán, không quản được phu quân, nhưng đối với Phúc Bảo mà nói, đó là người cha người mẹ tốt nhất thế gian, có cho nàng làm hoàng đế nàng cũng không đổi.
Huống chi nàng vẫn còn là một đứa trẻ, cha mẹ nói chuyện với nhau, chưa bao giờ dối gạt nàng. Cha nàng tuyệt đối không vô lại như vẻ bề ngoài, cha nàng có thể kiếm được rất nhiều tiền.
Nghĩ tới số của hồi môn mà mấy năm nay cha mẹ lén tích góp cho mình, Thiện Phúc Bảo càng thêm tự tin mình dư sức kiếm được một người chồng như ý.
“Phúc Tài, con về rồi à. Đi học có mệt không? Nương thấy con gầy quá, có phải ở trường ăn uống không được tốt hay không?”
Thiện Phúc Bảo yêu thương ôm tay ca ca từ ngoài bước vào, nghe được tiếng nhị bá nương sốt ruột, lo lắng hỏi thăm con trai, không nhịn được mà le lưỡi một cái.
Những lời nàng nói lúc trước có chút sai lệch, sau khi nhị bá nương trở về, yên tĩnh hơn rất nhiều, chỉ là lại càng yêu thương tam đường ca hơn. Có điều, giờ nàng đã biết kiềm chế, lúc yêu thương tam đường ca thì cũng xót hai vị đường tỷ một chút.
Mặc kệ sự yêu thương này là thật hay giả, ít nhất, nàng cũng biểu hiện dáng vẻ mẹ hiền mà ông bà và nghị bá phụ muốn thấy.
“Sao tay lại bị sưng thế này?”
Để thể hiện sự nhung nhớ của mình với ca ca hiếm khi về nhà, Thiện Phúc Bảo lanh lẹ trèo lên ghế, cầm cái vá trong âu chè đậu xanh, múc cho ca ca một chén. Đột nhiên, nhị bá nương thét lên kinh hãi, làm nàng sợ run tay, xém chút nữa quăng luôn chén chè đang định đưa ca ca.
“Tự nhiên hét cái gì thế?”
Tưởng bà tử nhanh tay lẹ mắt giúp cháu gái nhỏ đỡ chén chè đậu xanh kia, sau đó đi tới chỗ cháu trai nhỏ và con dâu thứ, coi thử tay sưng trong lời nàng ra sao.
“Nương, người xem tay của Phúc Tài này, sưng thành cái gì rồi?”
Vương Xuân Hoa cầm bàn tay con trai, xòe ra trước mặt Tưởng bà tử. Trên đó là những lằn xanh lằn tím, là dấu vết bị thước hoặc nhánh trúc đánh.
“Phúc Đức, Phúc Tài, thế này là sao?”
Tưởng bà tử lập tức chạy tới, xòe tay của nhị tôn tử ra, xem hắn có bị đánh giống tiểu tôn tử hay không.
“Là, là Giang sư trưởng ở trường đánh.”
Thiện Phúc Tài ấp úng nói, “Trong lúc học, con vô tình ngủ gật, nên bị sư trưởng đánh.”
Hắn thật sự không thích mấy thứ chi, hồ, giả, dã trong sách. Đối với hắn, hắn vẫn thích cùng cha ra đồng làm việc hơn đọc sách. Trước kia, lúc chưa đi học thật tốt, mỗi ngày cùng bạn bè lên núi bắn chim, xuống sông bắt cá, ở nhà thì cùng tỷ tỷ muội muội nói cười, đùa giỡn, thỉnh thoảng hắn sẽ hái cho các tỷ tỷ mấy bông hoa đủ màu sắc sặc sỡ, còn được các nàng khen ngợi. Đối với Thiện Phúc Tài mà nói, cuộc sống ung dung thoải mái như vậy khiến người ta vui vẻ hơn là phải đến trường, nghe mấy sư trưởng lải nhải.
Hắn đã nói chuyện này hai lần, nhưng lần nào nương hắn cũng khóc, nói nàng đáng thương, nói xin lỗi hắn, khóc tới mức Thiện Phúc Tài vò đầu bứt tóc, không còn cách nào khác, chỉ có thể nhắm mắt theo đường ca tam phòng đi tới trường.
“Sư trưởng đánh đến mức này, thì cũng quá tàn nhẫn.”
Vương Xuân Hoa vốn dĩ đang tức giận cũng giảm bớt, là người bình thường, nàng đương nhiên kính nể và sợ hãi với những cử nhân, tú tài dạy học.
Nhưng suy nghĩ cẩn thận, nàng lại không vui. Trong nhà có ba người đi học, vì sao chỉ có mỗi con trai nàng bị đánh.
“Sao con lại ngủ, buổi tối không ngủ đủ giấc à?”
Trọng điểm của Tưởng bà tử không giống của con dâu thứ, nếu không phải mấy năm nay trong nhà nuôi nhiều heo với gà vịt, thì chuyện chu cấp để ba người đi học cũng không phải chuyện đơn giản.
Nếu tam tôn tử không thích đi học, hoặc là không có khả năng tiếp thu sách vở ở trường, Tưởng bà tử cũng sẽ vui lòng lấy lại tiền sách vở của hắn, cho hắn đi học nghề gì đó, sau này cũng sẽ có bản lĩnh mưu sinh.
“Con, chỉ là con ngủ không có tốt, nãi nãi, người yên tâm, lần sau con không dám nữa!”
Thiện Phúc Tài đang định nói mình không muốn đi học nữa, thì nhìn thấy ánh mắt ai oán của mẫu thân, vội ngậm miệng.
Hắn cúi đầu, giấu tay đang sưng đỏ ra sau lưng, trong lòng tủi thân và mờ mịt, hắn thật sự không thích đi học mà.
Tưởng bà tử không nói thêm gì nữa, nhìn con dâu thở phào nhẹ nhõm, bĩu môi, đi tới phía sau cái bàn, múc chè cho hai tôn tử cùng với mấy cháu gái theo Tô Tương học thêu hoa, đang từ trong phòng đi ra.
“Tam ca, chén này của huynh nè.”
Thiện Phúc Bảo là người thông suốt, liền hiểu rõ chuyện của nhị phòng.
Đứng ở lập trường con cái, nàng rất thông cảm cho tam đường ca, ở lập trường của trưởng bối, nàng cũng hiểu nhị bá nương. Ở thời đại này, có biết bao nhiêu người mơ ước được đi học, nhưng điều kiện lại không cho phép. Nếu chỉ vì tam đường ca không thích mà muốn nhị bá nương từ bỏ, ai có thể từ bỏ được chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận